Sáng hôm sau bác sĩ đến khám cho cô và bảo cô có thể xuất viện bất cứ lúc nào bởi sức khỏe cô hiện tại đã ổn còn về vết thương trên mặt khi về nhà cô cứ xử lí và thoa thuốc đúng cách sẽ nhanh chóng bình phục lại, nghe đến việc mình có thể về nhà cô vui đến mức muốn nhẩy cẫng lên nhưng cô nghĩ đến việc mình đang mang thai nên những hành động như vậy cô chỉ biết giữ trong lòng.
Cô không thích ở đây vì mùi thuốc khử trùng lúc nào cũng xông vào mũi cô làm cô khó chịu và còn suốt ngày cứ nói chuyện với anh chồng bá đạo kia làm cô lúc nào cũng giận dỗi. Cô nói với anh là muốn về nhà liền, anh có chút lo lắng nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Anh thu xếp đồ đạt giúp cô xong rồi đi làm thủ tục xuất viện.
Căn phòng bây giờ lại trở nên im ắng vì chỉ có mình cô, Ân Ân ngồi trên giường mái tóc được xõa xuống, vài sợi tóc che đi phần mặt đang được băng bó rất cẩn thận, những hành động trên gương mặt của cô đôi lúc lại động đến vết thương nó làm cô đau đớn, mỗi lần như vậy cô chỉ biết âm thầm chịu đựng vì cô không muốn anh lo lắng.
Cô mặc trên người một chiếc quần bò màu đen cùng với chiếc áo thun rộng vì thai nhi trong bụng cô còn rất nhỏ nên việc mặc những bộ đồ như thế này vẫn không thành vấn đề đối với vóc dáng của cô. Ân Ân đưa tay lấy chiếc điện thoại cạnh bàn, cô mở máy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-tuong-cung-co-vo-nho/1626514/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.