Còn nghe nói, lần trước cô cùng mấy người bạn học trong lớp giúp cho cảnh sát bán được một nhóm buôn người, cứu được sáu bảy đứa trẻ bị bắt cóc. Chính mình còn bị thương, thiếu chút nữa bị bọn buôn người giết......
Tâm tình của Diêu Tiểu Tinh càng trở nên khác lạ!
Hàn Mộ Vi nếu không như vậy ưu tú, ngược lại có lẽ cô sẽ thích hơn một chút!
Chỉ là hiện tại, ở dưới hào quang của Hàn Mộ Vi, cô lại cảm giác thấy bản thân của mình ở trong mắt chị gái lại không có một chút ưu điểm nào cả!
Diêu Tiểu Tinh không kiên nhẫn nói: "Em đi đây!"
"Em con bé này...... Từ từ!"
Diêu Thơ nhìn bóng dáng của Diêu Tiểu Tinh cầm cặp sách rời đi, có chút nóng nảy lên. Rốt cuộc Diêu Thơ cũng là thực quan tâm thân thể của Diêu Tiểu Tinh. Cũng không biết đứa nhỏ này là như thế nào, không phải thân thể của cô từ nhỏ vẫn luôn khá tốt hay sao?
Diêu Thơ như vậy nghĩ, nhìn Hàn Mộ Vi xin lỗi nói: "Ngại quá a, Tiểu Vi, chị lần sau sẽ đến thăm em!"
Hàn Mộ Vi hiểu cho gật gật đầu, nói: "không sao cả, về sau còn nhiều cơ hội gặp mà. Đúng rồi, chị Diêu Thơ. Có một chuyện, em cảm thấy vẫn là nên nói với chị một chút......"
Cô cực hiếm khi chỉ động mở miệng nói cái gì đó. Biết được hoàn cảnh từ lúc nhỏ của cô, Diêu Thơ từ lúc bắt đầu quay chương trình một phút cũng không rời khỏi bên cạnh Hàn Mộ Vi, đối với tính cách của cô có chút gọi là hiểu, nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-tuong-dai-nhan-sung-nhe-mot-chut/95018/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.