Giản Linh cười nói: “Anh không lừa được tôi đâu, anh chính là không tin.
Nếu không tin, vậy thì chỉ có mất thời gian, sau này anh phải làm việc trong bộ phận chúng tôi, dù sao cũng phải chậm rãi tiếp nhận những chuyện dùng lẽ thường không cách nào giải thích kia.”
Áo vest Âu Tuấn nổi lên một trận rùng mình, cau mày hỏi: “Ví dụ như?”
Giản Linh lại hạ thấp giọng: “Ví dụ như… Vụ án lớn của xe buýt số 17 cách đây 3 năm.”
Âu Tuấn đối với vụ án này có nghe nói, bởi vì lúc ấy rất chấn động, tài xế xe buýt kia, trực tiếp lái xe từ trên cầu đâm xuống, chở đầy một xe hành khách xuống sông, kết quả không có ai sống.
Chẳng qua sau đó vụ án này rất nhanh đã có kết luận.
Âu Tuấn nói: “Vụ án kia, không phải nói tìm được thuốc chống trầm cảm ở nhà tài xế xe buýt kia sao, là bởi vì vấn đề tâm thần của anh ta, mới xảy ra thảm kịch này sao?”
Giản Linh giảo hoạt cười: “Ngoài mặt đương nhiên phải nói như vậy, bằng không không phải khiến cho dân chúng khủng hoảng sao?”
Âu Tuấn không khỏi nắm chặt tay lái, do dự bất định hỏi một câu: “Vậy.
Còn sự thật thì sao?”
“Sự thật là…”
Giản Linh bĩu môi: “Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy, thời gian tử vong của tài xế xe buýt kia, là khoảng một tuần trước khi vụ án xảy ra, nói cách khác, khi anh ta chở đầy hành khách xuống sông, anh ta đã chết một tuần rồi.
Anh nghĩ, tuần đó, rốt cuộc là ai đang dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-tuong-dai-nhan-sung-vo-tan-troi/2447347/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.