Editor: Thơ Thơ
Thầy thuốc gia đình đến rất nhanh.
Sau khi anh giúp Chương Diệc làm xong kiểm tra, sắc mặt có chút nghiêm nghị. Tô Nhiên đơn độc cùng anh ở thư phòng nói chuyện đàm luận.
"có phải hai ngày nay Chương tiên sinh bị cái gì kích thích không?" Bác sĩ hỏi.
Tô Nhiên nghĩ đến cảnh tượng buổi chiều phát sinh, ừ nhẹ một tiếng.
"đầu anh ta đau là tạm thời, ngoại trừ bên ngoài kích thích, ngày mưa dầm cũng là nhân tố phát sinh, sau khi ngủ một giấc sẽ từ từ chuyển biến tốt. Nếu như thực sự không chịu được, có thể dùng một ít thuốc giảm đau."
"sau khi chuyển biến tốt thì sao?" Tô Nhiên giương mắt nhìn anh.
Bác sĩ ngẩn người một chút, rất nhanh nghe hiểu ý tứ Tô Nhiên.
"sau này, Chương tiên sinh từ từ khôi phục ký ức..."
Tô Nhiên trầm mặc nghe, thật lâu không nói gì.
"Tô trung tá, cần tôi ra toa thuốc giảm đau không?"
"Tô trung tá?"
Con mắt Tô Nhiên giật giật, nhẹ giọng nói: "làm đi."
Phòng ngủ chính chỉ mở một đèn giường mờ nhạt. Tay trái Tô Nhiên nâng nước nóng, tay phải cầm hộp thuốc, rón rén đi tới trước giường.
Hơn nửa người Chương Diệc rút lại ở bên trong chăn, chỉ lộ ra một đoạn nhỏ sau gáy.
Tô Nhiên thả xuống nước nóng và hộp thuốc, bàn tay tiến vào trong chăn, sờ sờ trán của anh. Lúc này anh mới phát hiện, lúc chờ anh, Chương Diệc cũng đã ngủ.
Tô Nhiên thay áo ngủ, cũng nằm xuống ở bên cạnh anh. Anh nhìn chăm chú mặt Chương Diệc ngủ, không nhịn được thân thủ, vuốt lên lông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-tuong-de-quoc/1702499/chuong-77.html