“Thiếu gia.”
“Thiếu gia.”
Khi màn đêm buông xuống, Lãnh Phong mới trở lại công quán, đôi chân dài trong quân hàm thẳng tắp bước ra khỏi cửa xe, sắc mặt lạnh lùng, sải bước qua nhóm quản gia và người hầu đang cúi đầu chào, đi vào sảnh chính của công quán.
Lâm Mạn Thu đang ngồi trên sô pha loay hoay với máy quay đĩa nhạc, thấy Lãnh Phong trở về, chỉ quay đầu lại nhìn anh một cái, lại tiếp tục đùa nghịch máy quay đĩa, thuận miệng hỏi, “Ăn cơm chưa?”
“Rồi ạ.” Lãnh Phong gần như không tạm dừng bước nào, thấy Kiều Hạm không ở sảnh chính thì trực tiếp đi vào gian bên rồi lên lầu.
Lâm Mạn Thu liếc nhìn về hướng nhà bên một cái, vừa bất đắc dĩ lại vừa vui mừng cười.
Vừa trở về đã chạy thẳng lên lầu, mới một ngày không gặp mà nó đã nóng lòng muốn gặp vợ rồi?
Lên lầu Lãnh Phong cũng không như bình thường đến thư phòng trước, mà trực tiếp trở về phòng ngủ chính.
Đẩy cửa phòng ngủ, hắn thấy Kiều Hạm đang cầm khăn tắm cùng váy ngủ, bộ sáng chuẩn bị muốn tắm.
Kiều Hạm thấy anh trở về, cũng hỏi, “Anh ăn cơm rồi sao?”
“Ừm.” Tầm mắt Lãnh Phong dừng trên mặt cô.
Cô trang điểm nhẹ, hôm nay chắc hẳn là đi ra ngoài.
“Ồ, vậy thì…” Kiều Hạm thấy hai mắt anh sắc bén chớp cũng không chớp mà nhìn mình chằm chằm, cho rằng anh muốn hành phòng, vì vậy cô nâng quần áo trên tay lên, hơi ngượng ngùng nói: “Em đi tắm rửa trước.”
“Từ từ.” Lãnh Phong đóng cửa phòng sau lưng đi về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-tuong-nhe-mot-chut-dien-phan-tai-trao-thuy/381988/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.