Bíp bíp!’ Tay Liên Kỳ Quang run lên, lưu loát cúp quang não. Nhìn màn hình đen kịt, khóe miệng Liên Kỳ Quang giật giật.
“Làm sao vậy?” Nhận ra Liên Kỳ Quang khác thường, Quan Trạch liền hỏi.
“…Thiệu Huyền.” Mím môi, Liên Kỳ Quang mặt than nhìn Quan Trạch, ngốc ngốc mở miệng. Nhưng nếu Hạ Hầu Thiệu Huyền có mặt ở đây lúc này, nhất định sẽ phát hiện mạt vô thố cùng mờ mịt trong mắt Liên Kỳ Quang.
“Ân?” Quan Trạch sửng sốt, lập tức bật cười: “Tính thời gian cũng không sai biệt lắm. Từ lúc nhóc bị thương hôn mê, Thiệu Huyền mỗi ngày đều gọi về hỏi, có canh giữ thủ nhóc cả một đêm. Lúc nhóc vừa tỉnh tôi đã gửi tin qua, để nó đỡ lo.”
“Nhóc vừa làm gì vậy?” Hạ Hầu Vũ Trì dò xét nhìn quang não bị Liên Kỳ Quang nhét vào trong chăn, đập vào mắt là bốn chữ ‘người yêu của tôi’ chói lọi.
“Tôi, cúp.” Mặt vẫn tiếp tục bất biến, chẳng qua nó lại có thêm một chút cứng nhắc.
“…” Hạ Hầu Vũ Trì cùng Quan Trạch hai mặt nhìn nhau.
Thật lâu sau, Hạ Hầu Vũ Trì bật ngón cái: “Dám cúp quang não của thằng nhóc kia, trừ bỏ ông già, nhóc là người đầu tiên.”
‘Tít! Tít!’ Âm thanh quang não lại truyền tới, Liên Kỳ Quang ngốc ngốc nhìn Quan Trạch, Quan Trạch bĩu môi, ý bảo nghe đi. Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, đưa tay nhấn tiếp nhận, gương mặt đen xì nghiêm nghị của Hạ Hầu Thiệu Huyền xuất hiện trên màn hình.
“Vợ, em dám cúp máy anh.” Hạ Hầu Thiệu Huyền lạnh giọng nói, âm thanh mơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-tuong-vo-ngai-co-thai-roi/1476865/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.