Ngay lúc Liên Kỳ Quang đi tới, tay sắp chạm vào nắm đấm cửa, trong lòng đang nghĩ ngợi làm sao mua vé bay về nhà thì chợt cảm thấy thắt lưng bị kéo, cả người lọt thỏm vào một vòng tay mạnh mẽ.
“Vợ à, em muốn đi đâu?” Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở ấm áp phả tới làm Liên Kỳ Quang có chút không thoải mái rụt rụt cổ.
“Không cần đưa, nếu anh cảm thấy ngại thì chỉ cần mua vé cho tôi về nhà là được.” Liên Kỳ Quang xoa xoa tai, ngốc ngốc nói.
“Về nhà? Kỳ nghỉ của em không phải vẫn còn vài ngày sao?” Hạ Hầu Thiệu Huyền nheo mắt, trong con ngươi phừng lên hung quang.
“…” Liên Kỳ Quang.
Thấy Liên Kỳ Quang không nói, Hạ Hầu Thiệu Huyền dứt khoát ôm người đi, xoay người đặt xuống giường.
“Vợ à, chúng ta là một đôi, cả đời, vĩnh viễn đi chung một đường, luôn bên nhau.”
Liên Kỳ Quang trầm mặt nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền, ánh trăng xuyên qua cửa sổ ánh vào trong mắt, Liên Kỳ Quang đột nhiên cảm thấy mắt mình cay cay. Cảm giác này cũng không quá xa lạ, tựa như lần kia trong mộng quay về thời tận thế, khoảnh khắc ngồi trong xe.
“Vợ, vợ à, em đừng khóc mà.” Vốn thấy Liên Kỳ Quang không hé răng, cứ chằm chằm nhìn mình, trong lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền có chút lo lắng, không phải mình đã làm vợ tức giận đi. Ngay lúc anh chuẩn bị dỗ vợ thì Liên Kỳ Quang đột nhiên chảy nước mắt, Hạ Hầu Thiệu Huyền nhất thời luống cuống. Anh đã thấy Liên Kỳ Quang cười, Liên Kỳ Quang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-tuong-vo-ngai-co-thai-roi/1476927/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.