Chương 1077: Bị nhốt trong mật thất
Phó Diệc Phàm thu tay về, dựa vào bức tường cạnh TV ngồi xuống.
Bàn tay anh thon dài đặt lên đầu gối đang gập lại, khớp xương hơi sưng đỏ vì cú đánh nặng nề vừa nấy.
Tống Vân Thùy vội vàng leo xuống giường, lại gần anh quan tâm hỏi: “Tay anh… có đau không?”
Cô ta vừa định cầm lấy bàn tay bị thương của anh thì lập tức khựng lại giữa không trung vì một câu nói: “Tránh xa tôi ra!” Ánh mắt Phó Diệc Phàm sâu xa, giọng nói đặc biệt lạnh lùng.
Tống Vân Thùy giật mình thu tay lại, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Phó Diệc Phàm liếc Tống Vân Thùy một cái, bắt gặp khuôn mặt có chút ửng hồng còn chưa tự nhận ra của Tống Vân Thùy, anh khẽ cau mày dời mắt đi chỗ khác.
“Trước tiên cứ nghĩ cách rời khỏi nơi này đã!” Vẻ mặt Tống Vân Thùy không hờn không giận nói. Cô ta tốt bụng quan tâm anh, anh không cảm ơn thì thôi còn dám hung dữ với cô ta!
Lúc này, cô ta vô tình nhìn thấy bên kia có một cánh cửa, vì thế thử đi sang võ vỗ, cố gắng tìm chốt cửa.
Nhưng mà kết cấu của cánh cửa này dường như chỉ mở được từ bên ngoài.
Nhìn quanh bốn phía, nơi này không có cửa sổ, chỉ có cửa thông gió ở trên trần để thở.
Trên người bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi/2315696/chuong-1077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.