Tiếng "chồng" cuốn mất quá nửa thần hồn của Uông Triết, trên đường về nhà cậu hết cười ngây ngô lại cười hềnh hệch, nếu không phải Tưởng Thiếu Diễm là omega thì e rằng đã bị người đi đường tưởng là tên buôn người lừa bán trẻ thiểu năng.
Về đến cửa nhà, Tưởng Thiếu Diễm đang định vặn chìa khóa mở cửa, bỗng dưng nghe thấy một tiếng "bịch" rất to, vô số dải ruy băng từ trên trời rơi xuống, bố Uông mẹ Uông đáng lẽ đã ngủ cầm pháo giấy cười nhìn hai người.
Tưởng Thiếu Diễm bị bắn ruy băng đầy mình: "..."
Thấy hắn không nói gì, nụ cười của cặp vợ chồng già dần tắt, hoang mang nhìn con trai mình: Không thành công?
Uông Triết bất lực cười khổ: "Bố mẹ, con đã bảo là không cần mà." Cậu nắm tay trái của Tưởng Thiếu Diễm cho bố mẹ xem nhẫn trên ngón tay.
Bấy giờ cặp vợ chồng già mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giơ điện thoại thông báo tiến triển cho người ở đầu kia: "Ông thông gia, thành công rồi thành công rồi!"
Tưởng Thiếu Diễm trông thấy người trong màn hình: "...!Ba?"
"Ơi bé cưng!" Ba Tưởng vui mừng ra mặt: "Tiểu Uông còn lo con phát hiện, ba nói mà, con chậm chạp như thế chắc chắn không biết được đâu! Bất ngờ chứ con ha ha ha ha."
Tưởng Thiếu Diễm: "..."
Mẹ Uông cười nói: "Sau này thật sự là người một nhà rồi, nếu Uông Triết bắt nạt con thì con cứ mách, để bố mẹ dạy dỗ nó cho."
Ba Tưởng bày tỏ: "Bà thông gia đừng nói thế, đối tượng bảo vệ trọng điểm của chúng ta nên là tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu-uong-ky-cu/487259/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.