Lúc tôi kịp phản ứng lại, thì bình luận đã gửi đi rồi.
Lam Sơn trả lời ba dòng bình luận đầu tiên, tôi là dòng thứ hai.
Tôi mở khung bình luận, hoa mắt chóng mặt.
- Có chứ, em yêu chị nhất.
- Chị cũng yêu em~
Đây đâu phải ký hiệu dấu sóng lăn tăn, đây rõ ràng là sóng thần nha, tôi lại bắt đầu sống dở chết dở rồi.
Lam Sơn từng giây từng phút gửi tin nhắn wechat cho tôi, hỏi tôi có muốn đến nhà chị ấy ăn cơm tối không, tôi không chút do dự bắt xe lao đi.
Lúc mở cửa Lam Sơn không cho tôi vào nhà, ngáng ở cửa mắt long lanh nhìn tôi hỏi tôi có biết nấu ăn không.
Tôi nhìn bộ dáng này của chị ấy thì biết chỉ cần tôi dám nói một chữ không, lập tức nghe được tiếng đóng cửa.
Thế nên tôi nói biết, chị ấy liền vỗ tay, giãn các ngón tay ra, chỉ dùng lòng bàn tay vỗ, như một đứa trẻ mầm non đang hoan hô vậy.
Tính ra khi tôi ở bên cạnh Lam Sơn một ngày phải đổ mười tấn máu, nếu một ngày không đủ máu thì mượn của ngày mai ngày mốt ngày kìa thậm chí là của mười năm sau đó.
Tôi hỏi Lam Sơn muốn ăn gì, chị ấy nói muốn ăn mì Udon.
Chị ấy sống cũng thật đơn giản, nhưng tôi không muốn chị ấy ăn đạm bạc như vậy, tôi hỏi chị có phải là rất đói không, không thì em nấu nước súp trước, ăn sẽ ngon hơn.
Mắt Lam Sơn sáng lên, nói được chứ được chứ.
Lam Sơn thật phiền, không biết nấu ăn cũng không đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu/2471476/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.