Dương Hi ngồi trước mặt tôi, biến chiếc ghế bọc da màu đen thành ngai vàng của nữ hoàng.
Một tuần trước tôi nói với Lam Sơn rằng em có khi phải đổi địa điểm để thay đổi tâm trạng, Lam Sơn không có ý kiến gì, vì vậy tôi đem một số hành lý đơn giản đi và lên App đặt một gian chung cư, vô thời hạn.
Lúc xuống tàu điện ngầm tôi ngước đầu lên nhìn những tòa nhà cao tầng, nhưng thành phố này lớn quá, đâu đâu cũng là lâu đài nhà cao ốc, đi đến chỗ nào cũng giống nhau như đúc.
Tôi ngước đầu lên nhìn bầu trời bầu trời cũng cúi đầu nhìn tôi, tôi nghĩ nếu theo góc nhìn của thượng đế thì chắc chắn tôi cực kỳ nhỏ bé, như con kiến trong đàn đang bỏ nhà đi, dường như đang mắc một loại bệnh, là một con kiến sầu muộn.
Con kiến sầu muộn nên có tên của nó, như thế nó có thể làm đoạn mở đầu của bài thơ tình nào đó.
...!
Đồ thần kinh.
Ngày thứ hai sau khi Thu Lịch cho tôi số điện thoại của Dương Hi, tôi liên hệ với cô ta, tôi nói hết ý, Dương Hi không nói gì, hoặc có thể là cô ta đang đi ra ngoài ban công, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó giọng cô ấy mang theo tiếng gió, nói trùng hợp thật đấy.
Tôi mơ hồ: "Cái gì trùng hợp?"
"Em bảo quản lý liên hệ với công ty của chị nói tìm chị chụp ảnh cho em, có lẽ chưa báo lại với chị."
Ghê đấy, cách cô này xử lý luôn hoang dã thế này sao.
Nhưng tôi nghe được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu/2471495/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.