Dưới sự giúp đỡ của Lục Tinh Gia, nửa tháng sau tôi nộp lên bản kế hoạch đặt tên là "Nhị Thập Tứ."
Linh cảm đến từ một thoáng nhìn kinh hồng nơi ngọn núi xanh kia, hay là đến từ tâm tư tôi luôn cho rằng Lam Sơn là một đám mây, tôi cũng không nhớ rõ nữa.
Thật ra thì ban đầu tôi muốn đặt một cái tên khác, nó có thể tầm thường hơn, lạc hậu hơn, nhưng cũng sẽ lãng mạn hơn, lại không thể tránh khỏi thiên vị hơn.
Vì vậy Lục Tinh Gia nghe thấy tên đề mục này cái liền cau mày lại, lắc đầu nói không được, không thể gọi là "gió thổi mưa rơi tạo thành mây" được.
Tôi rất tủi thân, nói sao lại không được.
Lục Tinh Gia liền nhẹ nhàng hứ một tiếng, nói có phải em muốn cả thế giới biết em thiên vị Lam Sơn hay không?
Tôi vẫn là muốn cả thế giới biết, nhưng tôi cũng không đến nỗi vì điều này mà đánh mất lí trí.
Ý tưởng ban đầu của tôi là muốn chụp một bộ ảnh có liên quan đến yếu tố thời tiết, nhưng xem xét đến việc không đủ mùa, cộng thêm việc lựa chọn màu sắc phải thiên về màu lạnh nữa, mạch tư duy của tôi liền bế tắc rồi.
Lục Tinh Gia nói có thể thay đổi tư duy một chút, dựa vào hai mươi tư tiết khí theo phong cách Trung Quốc mà chụp, như thế thì yếu tố mà tôi thích có thể giấu vào trong đây, lại cũng không đến nỗi tầm thường tẻ nhạt.
Đậu xanh, Lục Tinh Gia cũng con mẹ nó thông minh thật đấy.
Tôi vui ra mặt, lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu/2471508/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.