Một tuần sau tôi và Thường Lạc hẹn gặp nhau ở quán cafe gần công ty, cô ấy rất có tự giác trong việc đi phỏng vấn, đến sớm hơn năm phút, nhưng khi tôi nhìn cô ta một cái, gaydar trong đầu liền ting ting kêu rồi.
Tôi đưa qua một bản dự án, nói cô đừng căng thẳng, đây là công việc riêng, có ý tưởng gì thì cứ nói với tôi.
Thường Lạc liền gật đầu, cúi đầu xem bản thảo.
Tôi ngồi đối diện cô ta nhâm nhi một ly Flat White, đang suy nghĩ xem nên nói về cái gì hay là làm cái gì đó để đánh bay cái sự ngại ngùng lần đầu gặp mặt này đi, tôi nhìn ra được Thường Lạc có chút căng thẳng, nhưng tôi thì không hả??? Tôi thoát khỏi cái danh dưới đáy xã hội cũng mới nửa năm thôi, bình thường đi làm vẫn phải dậy sớm hơn ba mươi phút, vì cuộc phỏng vấn này còn phải trang điểm mất hai tiếng đồng hồ, nếu nói là căng thẳng thì tôi thấy Thường Lạc không là gì so với tôi.
Nhưng lần đầu tiên khi tôi nhìn Thường Lạc tôi lại không căng thẳng như vậy nữa.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần bò cạp cao, đi đôi giầy Plimsoll, đeo túi xách cầm lấy máy tính đẩy cửa quán cafe ra, chuông gió ở trên cửa quay lòng vòng, khi cô ta nhìn trái ngó phải trong tiếng leng keng, tôi có một loại ảo giác nhìn thấy chính bản thân mình vào hai năm trước.
"Cô thích Lục Tinh Gia không?" Tôi bỗng nhiên hỏi, "Thích kiểu theo đuổi thần tượng đấy."
"Không tính là fan, là người qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thieu/2471512/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.