Xe nổ máy bỏ đi, Lai Tuyết ngồi sụp xuống hệt như chiếc lá rơi rụng, tiếng khóc nức nở từ từ chuyển thành gào khóc.
Đây là một Lai Tuyết mà Vãn Tình chưa từng quen, cũng chính là một Lai Tuyết vừa đáng thương vừa đáng giận, cô vẫn còn nhớ rất rõ dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta.
Khi ấy cô đã từng tức nghiến răng muố trả thù Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết, thế nhưng lúc này nghe thấy tiếng khóc của Lai Tuyết, cô lại không hề có cảm giác thỏa mãn khi báo được thù mà ngược lại còn cảm thấy phiền lòng.
Thế nhưng dù cho Vãn Tình không có cảm giác của người chiến thắng thì Lai Tuyết vẫn mang sự phẫn nộ và không cam lòng của kẻ thua cuộc.
Khi Vãn Tình và Kiều Tân Phàm đi về phía xe của mình, Lai Tuyết đột nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu thấy Kiều Tân Phàm đang mở cửa xe cho Vãn Tình, cô ta giống như bỗng đứng phắt dậy như thể bị ai đốt lửa vậy. Lai Tuyết nhìn Vãn Tình như thể nhìn thấy quỷ vậy, tuy rằng đã phá hủy sự dịu dàng vốn có của cô ta, nhưng ánh mắt cô ta đẫm nước mắt, lại có vẻ rất đáng thương.
“Cô vừa lòng chưa, cô báo thù được rồi đấy. Cuối cùng Mạc Lăng Thiên cũng để ý đến cô rồi, cô có thể trở lại trong vòng tay anh ta được rồi đấy!”
Giọng Lai Tuyết khàn khàn, rất khác với giọng nói dễ nghe bình thường của cô ta. Vãn Tình cho rằng gần đây cô ta cuối cùng cũng đã yên rồi, thế nhưng bây giờ lại nhìn thấy Lai Tuyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-ha-van-tinh-thien/156033/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.