Phụ nữ có hai dạng, một là lo thiên hạ chưa đủ loạn, hai là yên lặng sống chết mặc bây.
Vãn Tình nghĩ, trong số những cô tiểu thư có mặt ở đây, tuy rằng họ đều mỉm cười thản nhiên, nhưng cô vẫn có thể suy đoán ra được bụng dạ muốn vạch lần cô hẹn hò chồng cũ vừa rồi của họ.
“Thật kì lạ, vừa rồi Mạc tổng còn ở đây mà? Sao bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu nữa?”
Khi Bảo Vĩnh Hiểu đối diện với ánh mắt của Vãn Tình, cô ta cũng không chột dạ, mà mạnh dạn bước đến, nói thật lớn bằng giọng điệu tò mò như thể sợ mọi người không nghe thấy vậy.
“Không biết cô Bảo tìm tôi có việc gì?”
Khi giọng nói trầm thấp của Mạc Lăng Thiên vang lên, dáng người cao ngất của anh ta xuất hiện như tỏa sáng từng ngóc ngách, vẻ mặt anh ta cũng vẫn luôn lạnh lẽo khiến Bảo Vĩnh Hiểu vừa đỏ mặt, vừa xấu hổ, muốn cười mà cười không nổi.
Mạc Lăng Thiên cũng không nhiều lời thêm với cô ta mà xoay người đi về phía Cát Mi Xảo.
Một lúc sau, Mạc Lăng Thiên bỏ đi, hẳn là anh ta đến cáo biệt với Cát Mi Xảo.
Khi Mạc Lăng Thiên rời khỏi, anh ta thậm chí không hề nhìn về phía Vãn Tình một lần nào cả, như thể người qua đường dù cho anh ta chỉ cách cô rất gần.
Trong khi Bảo Vĩnh Hiểu là hiểu phụ nữ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn thì Tịnh Ái lại là kiểu thản nhiên sống chết mặc bây. Cô ta vẫn bình thản đứng bên cạnh chăm sóc Đảng Mẫn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-ha-van-tinh-thien/156035/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.