Sau khi tạm biệtTuyết Dao, Vãn Tình còn chưa kịp suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì thìchuông điện thoại lại vang lên, là Hạ Vãn Dương gọi đến. Vãn Tình cảmthấy ấm lòng, không kìm được gọi một tiếng:
“Anh hai ~”
Nhưng vừa gọi một tiếng ‘anh’ xong thì Vãn Tình lại im bặt, lời của bác sỹlại như vang lên trong đầu cô, trên thực tế, cô lớn hơn anh một tuổi, vì thế anh không phải là anh trai của cô.
Sự thật này khiến đầu Vãn Tình ong ong, cũng vì thế mà giọng cô không còn xúc động như vừa rồi nữa.
“Tiểu Tình, mấy ngày nay cha đi công tác rồi, anh nghĩ vài ngày nữa mẹ sẽ nguôi giận thôi, em đừng quá bận lòng.”
Giọng Hạ Vãn Dương trầm ổn và bình tĩnh hơn Vãn Tình. Cô rất cảm kích và vui khi anh chủ động quan tâm mình.
“Em biết rồi, cảm ơn anh!”
Vãn Tình biết ơn anh từ tận đáy lòng, nhưng lại khiến Hạ Vãn Dương trầm mặc.
“Tiểu Tình, chúng ta vốn dĩ không nên khách sáo thế này.”
Hạ Vãn Dương nói không sai, với anh, Vãn Tình đã từng muốn gì đều khôngngần ngại. Nhưng ngày hôm nay thì lại trở nên khách sáo và xa cách thếnày.
“Mẹ của em, bà Dương Hiểu An ấy, anh không tìm thấy thông tin gì về bà ấy cả, đợi khi nào cha về mới hỏi được.”
Vãn Tình không ngờ Hạ Vãn Dương lại quan tâm cô đến như vậy, khiến cô cảm kích đến mức không thể nói nên lời.
“Dạ, được rồi, em hiểu rồi.”
Vãn Tình vừa định gác máy thì lại nghe thấy Hạ Vãn Dương nói:
“Em còn nhớ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-ha-van-tinh-thien/156071/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.