Editor: Miri
- ----------------
Lý Hoài Ân hít một ngụm khí lạnh, mình mới nói xấu Trình đại nhân, ngôn từ lỗ mãng. Giờ khắc này, gã nhìn "Trình đại nhân" hạc cốt tùng tư quả thật cứ như ngực bị đâm cho một lỗ, bị rót vào gió lạnh, khắp người cốt run thịt sợ.
Gã cầm ống tay áo bông chà lau mồ hôi trên thái dương. Lý Hoài Ân run run rẩy rẩy nói: "Hạ quan bái kiến Trình đại nhân, bái kiến Nhan thượng thư!"
Rồi sau đó, một đám quan viên trong đình như vừa bị sét đánh hoàn hồn mà lần lượt quỳ lạy.
"Trình đại nhân" lấy ra mấy quyển sổ mỏng ném vào mặt đám người Lý Hoài Ân, âm cứng như sắt nói: "Sổ sách Kim Châu rõ ràng ghi lại, có nhận mấy xe lương thực từ Thục Châu, Hoài Nam. Triều đình cũng đã phê chuẩn thông đường buôn bán, đưa vật tư xuống, khuyến khích chi viện tứ phương, tại sao số lượng dân cư Kim Châu vẫn giảm bớt rất nhiều như cũ?"
Lý Hoài Ân tất nhiên là dùng mọi cách cãi lại, "Đại nhân, sách lược khai thương cứu tế vốn chỉ là hạ sách trị ngọn không trị gốc. Dù cho có nhiều lương thực cũng không đủ lấp đầy miệng cho nhiều bá tánh như vậy. Cho nên người ở đây bị giảm bớt cũng là chuyện có thể đoán trước. Mấy thứ này, hạ quan sớm đã ghi ra tấu chương chuẩn bị dâng lên, tể phụ hẳn cũng sẽ biết."
* Tể phụ là Tể tướng Lưu Huyền ấy.
Tuyết rơi như mưa từ giếng trời dừng ở trên trâm ngọc vấn tóc của Nhan Tuế Nguyện, trâm cài được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-quan-tu-trong/2562137/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.