Editor: Miri
- ----------------
Nhan Tuế Nguyện nhìn không rõ, hắn luôn là một bộ hắc y, ngay cả vết máu cũng không nhìn thấy rõ.
Y im lặng rút kiếm về, "Tại sao là ta?"
Trình Tàng Chi che lại miệng vết thương, hỏi lại: "Vậy ngươi tại sao lại nhắc nhở nhi tử của nghịch tặc Kim Châu, tại sao lại thả hắn?", hắn đột nhiên tăng thêm ngữ khí, "Đối phương chính là khâm phạm của triều đình."
Nhan Tuế Nguyện nhẹ ờ một tiếng, "Trình tiết độ sứ muốn lấy chuyện này uy hiếp ta?"
Trình Tàng Chi hít một hơi, nhìn ánh mắt Nhan Tuế Nguyện, một lời khó nói hết. Hắn rất muốn nói một câu, ta có thể là nhược điểm của ngươi sao?! Ngươi nhìn bộ dạng này của ta xem, nơi nơi đều là đào hố cho ta nhảy, sợ ta nhảy không vào nữa sao! Nếu ta có thể lấy bản thân ra uy hiếp, đã dùng nó uy hiếp từ lâu rồi!
Hắn dùng sức chớp chớp mắt, hai mắt phiếm hồng, "Ta giống ngươi, chỉ muốn một cái đáp án.", hắn hơi hơi cong lưng xuống, giọng nói mang nhẫn nại kiềm chế tức giận, "Nhan Tuế Nguyện, lòng ta bị đâm đau, đôi mắt cũng bị huân đau."
Chóp mũi Nhan Tuế Nguyện ngửi được một mùi nồng nặc, màu vàng trên mặt của mấy nữ tử kia là thuốc dùng để thúc giục ăn mòn. Y lập tức thu hồi kiếm vào tay áo, lập tức bế ngang Trình Tàng Chi lên.
Trình Tàng Chi giơ một tay lên đè lại cổ tay Nhan Tuế Nguyện, lấy tay đè lên vai y, dở khóc dở cười, "Nhan đại nhân, ngươi xem ta là tiểu cô nương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-quan-tu-trong/2562144/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.