Edit: Holilinhk
Quý Minh Xuân đột nhiên bị đánh, mặc dù vừa sợ vừa giận, nhưng hắn đã không sợ người khác chỉ trích: dám hưu thê để vịn vào một cành cao khác, đương nhiên tâm lý cũng vững vàng hơn người khác một chút, một lúc sau, đã trấn định lại, quát Hạ Trọng Phương: “Phương Nương, ngươi không sinh con, làm sao có thể làm nhũ nương? An nguy Vương gia quan trọng như thế nào, há lại để ngươi đánh lừa? “Ta có thể làm nhũ nương hay không là do Phương ngự y định đoạt, không phải là ta định đoạt được, cũng không phải do Quận mã gia định đoạt. Có phải không, Phương ngự y?” Hạ Trọng Phương nói xong một câu, lại quay lại với Phương ngự y, lúc trước thấy Phương ngự y này, quan lại quyền quý, là nhân vật trên mây, không quan hệ gì với mình, nhưng khi tát Quý Minh Xuân một cái, lại nhìn sang Phương ngự y, liền nghĩ y là đồng minh có thể thân cận nói chuyện được.
Phương ngự y thấy Hạ Trọng Phương tinh thần thoải mái, tảng đá đang đè nặng trong lòng cũng được buông xuống, mọi người cần biết rằng, thuốc kia vô cùng vô cùng quan trọng, đặc biệt là chén thuốc đầu tiên, nếu nàng ta có oán khí trong lòng, không thể ra sữa hoặc là sữa bị tắc thì quả thực không ổn tí nào.
Qúy Minh Xuân lại đang sợ nếu Trầm Ngọc Tiên biết Hạ Trọng Phương là vợ trước của hắn, với tính tình của cô nàng thì đảm bảo có chiến tranh xảy ra, nên quay sang nói chuyện hòa hoãn với Hạ Trọng Phương: “Phương Nương, mặc dù chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-sung/928538/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.