Nguyễn Vô Niệm đối với kế hoạch tương lai của mình vô cùng tự tin, thế nhưng Lê Bang Cơ đương nhiên không quan tâm lắm, hắn liền nói.
- Hiền đệ, với tài hoa của ngươi có thể có nhiều cách để báo đáp quốc gia, vì sao cứ phải đi vào kinh thương làm gì. Theo huynh trưởng vào triều, ta tuyệt đối có thể bảo đảm được ngươi.
Lê Khang cũng liền rõ ràng vì sao bệ hạ phải hao tâm tổn trí mà nhét người thiếu niên trước mặt vào trong Cấm quân, rõ ràng là bệ hạ không muốn Vô Niệm phải đi kinh thương. Lê Khang đối với Nguyễn Vô Niệm cũng rất có hảo cảm cũng liền phụ hoạ nói.
- Con buôn ham lợi bội tín, chỉ chăm chăm kiếm lợi cho mình. Đó không phải là chính đạo. Vô Niệm, nghe ta một câu, vào triều làm quan cũng tốt, đi đường quân ngũ cũng tốt, nhưng không nên đi kinh doanh.
Nguyễn Vô Niệm nghe người này một câu không tốt, người kia một câu không tốt cũng không nhịn được nói.
- Uy, các ngươi cũng đừng nên coi thường thương nhân. Ta đảm bảo nếu thương nhân không có quốc gia sẽ loạn mất.
- Thương nhân không sản xuất được, chỉ giỏi lừa lọc kiếm lợi từ người khác. Nếu không có bọn hắn thế gian mới có thể tốt lành.
Lê Khang đương nhiên không đồng ý với Nguyễn Vô Niệm, trong bốn giai tầng thời phong kiến sĩ, nông, công, thương, thương nhân chính là tầng lớp thấp nhất, bị coi thường nhất trong xã hội dù ai cũng biết câu “phi thương bất phú”. Điều này đến từ việc nền kinh tế của phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-the-dien-ninh/1723092/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.