Bạch Phong Hoa nghi hoặc nhìn thạch bích, quay đầu nhìn thần thú cùng Tịch Nhiêu còn có Bạch Thiên Kỳ, khó hiểu hỏi: “Các ngươi, đều không nhìn thấy?”
“Thấy được?” Tịch Nhiêu biểu tình nghiêm túc.Bạch Phong Hoa còn chưa kịp hỏi thấy cái gì, Tich Nhiêu nghiêm túc nói, “Ta nhìn thấy một mặt thạch bích.”
Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, không nói gì.
“Đi qua nhìn xem.” Bạch Hổ nói xong dẫn đầu bay đến phía trước, ai ngờ bay đến trên mặt hồ, phía dưới giống như có một cỗ lực hấp dẫn vô cùng lớn trực tiếp kéo hắn té xuống.Ở mọi người kinh ngạc, nhìn đến Bạch Hổ bùm một tiếng hoa lệ tiến vào trong nước.Bạch Hổ giẫy dụa nửa ngày, chật vật lên bờ.
“Bạch Hổ, phụ thân ngươi không phải là thủ vệ cấm địa sao, không nói qua cho ngươi mặt hồ này không thể bay qua?” Thanh Long nhìn một màn này, lên tiếng hỏi.
“Không có!” Bạch Hổ đi lên, thân thể chật vật run rẩy, trên người ướt sũng.
“Kỳ thật ta cũng không biết.Khó trách nơi này thiết kế một tòa cầu nổi.” Thanh Long bổ sung.
Tịch Nhiêu nghĩ nghĩ, đi tới bên hồ, tùy ý nhặt lên một mảnh gỗ hướng về giữa không trung trên mặt hồ, Vút! Một tiếng, mảnh gỗ kia trưc tiếp bị rơi xuống nước, lọt vào trong nước, lại nổi lên trên mặt nước.
“Có cấm chế?” Bạch Phong Hoa hiểu được, “Mặt hồ này trên không có cấm chế cấm bay.”
“Ừ, vậy chỉ có tìm gì đó, trôi qua.” Tịch Nhiêu lục mọi nơi, tìm được một đoạn cây khô, đẩy lên hồ, cầm lấy mảnh gỗ cao tầm cỡ nửa người, đem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-the-phong-hoa/2678364/quyen-3-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.