Màn đêm mỗi lúc một thăm thẳm, rượu mang bên mình cũng đã vơi, nhưng Tương Thanh không hề thấy buồn ngủ, chỉ ngồi tựa vào gốc cây khô, nhìn lửa bập bùng. Mọi âm thanh vọng lại từ bốn phía đều trở nên cô tịch. Có lẽ chuyện hay nhất ở sa mạc là không hề có bất kì tiếng côn trùng nào rả rích xáo động. Tương Thanh đưa tay lấy mảnh ngọc bội đeo trên cổ ra nhìn. Mảnh ngọc có chút hơi ấm, có thể là do y đã đeo bên người một thời gian dài. Thân ngọc tuyền một màu trắng đục, góc trái có một điểm nhỏ đỏ tựa máu đào, ở giữa là chữ “Thịnh”, vô cùng đơn giản.
Mảnh ngọc này vốn thuộc về Ngao Thịnh. Khi hắn còn là thái tử thì ngẫu nhiên được ban tặng. Nguyên bản nó lớn gấp đôi bây giờ, là một khối toàn vẹn có tên ngọc Uyên Ương, vì thân ngọc một nửa xanh, một nửa trắng, hai bên trái phải có điểm một mắt đỏ nên được gọi là uyên ương, vốn là vật trân bảo vô giá. Nhớ rõ năm ấy là sinh nhật của Ngao Thịnh, hắn mang ngọc tặng y, y không nhận. Ngao Thịnh khi đó còn nhỏ, thấy Tương Thanh chẳng bằng lòng đón lấy bèn nóng nảy đập vỡ ngọc.
Nghĩ đến đây, Tương Thanh cười khổ, khe khẽ lắc đầu, chớp mắt đã rời đi hoàng cung được ba năm, Ngao Thịnh cũng đã hai mươi tuổi, để làm một vị hoàng đế thì đúng là còn trẻ thật.
Sau chuyện đó, y nhặt khối ngọc vỡ kia lên, mang ra một cửa hàng ngọc khí, cho người ta tạc thành hai mảnh nhỏ, phần màu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-the-thanh-phong/2026525/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.