A Dung đang nói chuyện với Thẩm Thác thấy Công chúa điện hạ làm mặt quỷ, tức khắc không nhịn được mà cười rộ lên, cũng bất chấp câu chuyện với Thẩm Thác, vội vàng lại đây đẩy A Nguyên vào trong xe, rồi cười nói: “Bên ngoài gió lớn, Điện hạ chớ hứng gió.”
“Bổn cung nhớ huynh.” Nhóc con thâm tình chân thành mà nói.
“Ha ha……” A Dung cười.
Cho rằng như vậy có thể xóa nhòa hết tội lỗi đã mấy tháng không gặp mà không có chút thư từ nào sao?
không thể nào!
Thầm lặng ghi Công chúa một bút, A Dung cười đến ôn nhu hòa khí, nhẹ nhàng nói: “Thần hiểu tấm lòng của Điện hạ, cũng như Điện hạ hiểu ta.” nói xong cười đến càng đẹp mắt hơn.
Công chúa bị dáng vẻ không truy cứu này mê hoặc, nghĩ bản thân vẫn rất có mị lực,không phải đã mê hoặc một mỹ nhân đến đầu óc choáng váng nói gì nghe nấy rồi sao? Nhất thời đắc ý, còn sờ sờ đầu Nhóc mập bên cạnh, nói: “Nhìn Hoàng tỷ của đệ đi! Sau này học tập, nhé!” Đệ đệ mập này về sau có thể có được một phần mười công lực của mình là đã có thể khiến vợ nói gì nghe nấy rồi!
“Hoàng tỷ uy vũ!” Nhóc mập học được khí thế oai hùng từ A Nguyên, bèn khen tặng Hoàng tỷ nhà mình.
Công chúa điện hạ ngửa đầu làm ra dáng vẻ đắc ý, càng kiêu ngạo thêm.
Thẩm Thác yên lặng mà nhìn A Dung cười đến người khác hoa cả mắt, thầm thắp nến cầu nguyện thay con nhóc này trong lòng.
trên triều đình, có được tươi cười đẹp đến như vậy của mỹ nhân, kết cục đều khôngđành lòng nhìn!
A Nguyên không biết điều này, còn dùng loại ánh mắt thực cảnh giác nhìn Thẩm Thác vẫn luôn bất động, nhỏ giọng hỏi: “Ta nói này, không phải là huynh không vừa mắt bổn cung nên nghẹn trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-the-vinh-sung/1705191/chuong-131-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.