Tục ngữ nói chí phải, vui quá hóa buồn. Trần Thính được Bùi Dĩ Nghiêu lấy lòng thì quên luôn vụ đau bụng, kết quả chưa về đến trường lại ôm bụng thấy không ổn.
Cậu quay đầu nhìn ba người ngồi đằng sau, ánh mắt u oán — rõ ràng mọi người cùng ngồi trên nền đá lạnh, tại sao chỉ có mỗi cậu bị đau chứ?
Thật không công bằng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Thính lộ vẻ đáng thương.
Bùi Dĩ Nghiêu đang lái xe, không phân thân ra thêm một người để an ủi cậu được, nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của cậu, tim hắn lại thấy cuộn trào.
Trong tình yêu không có công thức, các đáp án đều tự do biến thiên, đây quả thật là chuyện đáng sợ với dân khoa học.
Lái xe tới ga tàu điện ngầm, Bùi Dĩ Nghiêu dừng lại, nói: “Ba người ngồi tàu điện ngầm đi, tôi đưa Trần Thính tới bệnh viện.”
Trần Thính vội lắc đầu: “Đi bệnh viện làm gì chứ? Tôi về uống nước ấm là đỡ, nếu không đỡ cũng có cô trong phòng y tế…..”
Bùi Dĩ Nghiêu và Dương Thụ Lâm trăm miệng một lời: “Không được.”
“Sao cứ nghiêm trọng hóa lên vậy, đâu có ai đau bụng một tí mà đã vào bệnh viện?” Trần Thính phụng phịu.
“Bệnh nhỏ mà không trị đúng sẽ thành bệnh nặng, mày quên trận bệnh hồi năm nhất rồi à?” Dương Thụ Lâm kiên quyết, mở cửa xuống xe cùng hai người Lâm Quyển, sau đó nói với Bùi Dĩ Nghiêu: “Cậu đưa nó đi đi, bên tiệm cà phê để tôi xin nghỉ hộ cho.”
Trần Thính phản kháng không hiệu quả, bị Bùi Dĩ Nghiêu đưa vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-thinh/101182/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.