Anh mím mím môi, nhìn anh cười mà không biết vì vui hay cười buồn, anh nói tiếp: "Khi ấy Sunny tới tìm anh, không thích ứng được với thời tiết bên này, bị cảm sốt phải đi tiêm. Bọn anh không dám tới bệnh viện lớn, mà chỉ dám vào bệnh viện nhỏ bình thường, kết quả là em ngồi ngay trước mặt bọn anh, cứ nhìn anh và Sunny mãi".
Cô cười, nhưng vẫn không mở mắt, chỉ nói rất khẽ: "Thực ra khi ấy em căn bản không để ý tới hai người đâu".
Anh thở dài: "Đúng vậy, nhưng anh lại tưởng em nhìn thấy cả rồi. Vì vậy khi gặp lại em trong bữa tiệc vào hai hôm sau, anh rất lo lắng em sẽ lật tẩy bí mật của mình".
Cô lại cười, lần này không nói gì nữa.
Anh ngập ngừng một lát, nói: "Đến giờ anh vẫn rất tò mò tại sao em lại nhận lời đóng giả làm người yêu của anh".
Cuối cùng cô mở mắt ra, sau đó nhanh chóng nhắm lại, điềm đạm cười đáp: "Vì em thích giúp đỡ người khác".
Anh hiểu cô không muốn trả lời câu hỏi của mình, anh không ép, nhưng trong lòng anh chắc chắn tâm trạng buồn bã mấy hôm nay của cô có liên quan tới chuyện tình cảm. Xuất phát từ sự quan tâm thật lòng của một người bạn, anh vẫn lên tiếng: "Anh chia tay Sunny đã hai tháng nay rồi, mỗi lần nhắc tới cậu ấy anh vẫn đau lòng buồn bã, nhưng có lẽ vì khoảng cách khá xa, nên anh không còn kiên trì như thời gian đầu nữa. Anh vẫn ăn cơm, đi làm, ngủ, ở bên mẹ nhiều hơn. Giờ mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thinh-yen/1430358/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.