Thỏa mãn hưởng thụ trọn vẹn khuôn mặt đỏ bừng của nam nhân đang được phục vụ trên tay mình, Lý Chí thấy trên người Nghiêm Mộ Thanh chỉ còn lại chiếc áo sơ mi đã bị phá thành từng mảnh, bỗng nhiên cảm thấy được có điểm tự làm tự chịu.
Vì thế, hắn che giấu oán giận: “Em cái người này, quần áo chất lượng làm ra cũng chỉ như vậy thôi…” Miệng nói như vậy, nhưng vẫn cầm lấy áo khoác tây trang rơi xuống khoác lên cho Nghiêm Mộ Thanh. Lý Chí muốn ôm nam nhân tới bãi đỗ xe, Nghiêm Mộ Thanh kiên trì muốn tự đi, Lý Chí bất đắc dĩ chỉ có thể hảo hảo giúp đỡ.
Người trông cửa nhìn thấy hai người mới vừa tăng ca đi ra, hảo tâm nhắc nhở: “Người trẻ tuổi chú ý thân thể, đừng vì một chút tiền mà mệt nhọc quá độ.”
Nghiêm Mộ Thanh xấu hổ quay đầu, Lý Chí chỉ có thể oán thầm: Chính là vì thân thể a, đây không phải là sợ bị nghẹn hoài sao.
Lên xe của Nghiêm Mộ Thanh, Lý Chí nói ra một cái địa chỉ chưa bao giờ nghe qua, Nghiêm Mộ Thanh hơi sợ sệt: “Nhà của anh không phải ở tiểu khu Lộc Uyển sao?”
Lý Chí nhe ra hàm răng: “Là phòng ở anh mới mua, vừa mới trang hoàng xong, mang vợ tới xét duyệt một chút.”
Nghiêm Mộ Thanh bất mãn lầm bầm một câu: “Đừng há mồm vợ ngậm miệng vợ.” Vẫn ngoan ngoãn theo hướng đường mà Lý Chí chỉ lái xe đi.
Lý Chí: “Mông đau không?”
“Còn… tốt.” Nghiêm Mộ Thanh một bộ biểu tình = =.
“Ha ha, anh nghẹn làm tiền diễn lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-hao-chung-ta-lam-bang-huu-co-duoc-hay-khong/2368586/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.