Lần này Mộ Hàn Dạ đến Vương Thành, mang theo không ít đặc sản rượu ngon từ Tây Vực đến, Mộc Thanh Sơn lúc trước vẫn chưa từng thấy qua, dè dặt cẩn thận uống một ngụm nhỏ, cảm thấy rất ngọt.
"Thích không?" Thượng Vân Trạch hỏi hắn.
"Ừm." Mộc Thanh Sơn lại uống một ngụm nhỏ, hiếm khi thấy được không sang hầu rượu.
"Nếu sư gia thích, ta sai người đưa vài vò đến Đằng Vân bảo là được." Mộ Hàn Dạ nói, "Cái này gọi là Xích Hà, đợi lần này sau khi trở về, rượu Bạch Lộ cũng ủ đủ rồi, uống càng thuận miệng hơn."
"Thật sao?" Ôn Liễu Niên ở bên cạnh xen mồm.
Mộ Hàn Dạ cực kỳ thức thời: "Cũng thuận tiện đưa vài vò cho đại nhân."
"Thật ngại quá." Đạt được mục đích, Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, "Mọi người tiếp tục trò chuyện, tiếp tục trò chuyện." Đừng quấy rầy ta tư văn ăn cơm.
Triệu Việt đỡ trán, sớm biết như thế, thì nên nhốt ở trong nhà uống cháo ăn lót dạ.
Mộc Thanh Sơn ăn điểm tâm trước bữa ăn, vốn dĩ một chút cũng không đói bụng, lần này sau khi nhìn thấy Ôn Liễu Niên ăn, thì đột nhiên liền có cảm giác thèm ăn, thậm chí còn chủ động gắp một khối giò heo bóng loáng như bôi mỡ -- Nhìn đại nhân ăn thật sự là ngon miệng, cũng muốn biết rốt cuộc là hương vị gì.
Thượng Vân Trạch bắt đầu suy xét, về sau mỗi bữa cơm có nên mang người đến Ôn phủ ăn hay không, tựa hồ hiệu quả cũng không tệ lắm.
"Ngoan, ăn cái này." Khi đũa của hắn một lần nữa duỗi thẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-phi-cong-luoc/1912825/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.