Chương 37: a~ Ở bên nhau nhé?
Giang Tầm ghi nhớ lời A Nhã nói muốn đi chơi, tính toán ngày tháng, ngày hôm sau chính là Tiết Đại thử (*).
(*) Tiết Đại thử, một trong 24 tiết khí của Trung Quốc, thường rơi vào ngày 22 hoặc 23 tháng 7 dương lịch. Đây là tiết khí đánh dấu sự bắt đầu của thời kỳ nóng nhất trong năm.
Nơi họ sống có phong tục ngắm hoa sen và uống trà phục thần (*).
(*) Trà phục thần là trà được làm từ vị thuốc phục thần, có tác dụng an thần, giúp giảm các triệu chứng như sợ hãi, hồi hộp, mất ngủ, u uất. Phục thần được xem là một vị thuốc quý trong Đông y, có tác dụng nâng cao sức khỏe tinh thần và tâm lý.
Nghĩ lại, gần thị trấn Thanh Thủy hình như thực sự có một hồ sen, chỉ là vị trí cụ thể cô hơi nhớ không rõ.
Ngày mai lúc ra ngoài mua thịt, cô có thể hỏi thăm Lý đồ tể. Tiện thể đưa cho nàng cái nạo sợi.
Cái nạo sợi này không dễ làm. Trước hết phải đập miếng thép thành lát vuông, rồi dùng đinh sắt nung nóng từ từ đục những lỗ đều nhau trên tấm thép.
Lúc này, phần thép xung quanh lỗ sẽ chảy dài xuống vì nhiệt độ, giống như ống dẫn.
Sau đó cẩn thận uốn gập phần cạnh kéo dài ra, mài cho trơn nhẵn, sẽ tạo thành từng hàng lỗ.
Khoai tây, củ cải, gừng và các loại rau củ khác, khi được chà xát qua những lỗ sắc bén này, sẽ bị cắt thành từng sợi mỏng.
Tiếp tục chà xát cho đến khi rau củ được cắt hết thành sợi. Thứ này không dễ làm, đòi hỏi phải kiểm soát chất lượng sợi thép.
Lúc mới bắt đầu làm, những lỗ Giang Tầm đục ra luôn không đều nhau, sợi cắt ra cũng mỗi sợi một khác.
Sau này cô nghĩ có thể làm một cái khuôn trước. Khi tấm thép còn nóng bỏng, chỉ cần nhấn lên khuôn là có thể đục được những lỗ có kích thước giống nhau.
Rồi uốn gập và mài nhẵn lỗ, là có thể làm ra cái nạo sợi bán thành phẩm.
Đợi sau khi Đàm bà bà và Lý đồ tể dùng thử, nếu thấy tốt, cô sẽ cùng Đàm thợ mộc thương lượng xem có thể làm một cái tay cầm bằng gỗ có cơ cấu nhỏ không.
Như vậy mọi người dùng sẽ không dễ bị thương, cô cũng có thể yên tâm đưa cho A Nhã dùng.
Sáng ngày hôm sau, Giang Tầm dậy sớm đi mua thịt và tặng đồ. Nhân tiện hỏi rõ vị trí cụ thể của hồ sen.
Về đến nhà liền trực tiếp nói cho A Nhã biết rằng có thể dẫn nàng ra ngoài chơi.
"Hồ sen không xa chỗ chúng ta đâu, ở gần thị trấn Thanh Thủy. Mai chúng ta xuất phát nhé, chỉ nửa canh giờ là tới. Lúc đó chúng ta có thể du ngoạn ngắm cảnh ở đó, còn có thể uống trà phục thần nữa".
Lý chính ở thôn Nước Trong là một người kỳ lạ. Đất ở thôn họ không màu mỡ lắm, trồng trọt không được nhiều như các thôn khác, bán không được giá.
Vì muốn dân trong thôn sống tốt hơn, Lý chính cắn răng, bắt đầu thuyết phục dân làng dẫn nước suối vào biến cái hố lớn trong thôn thành hồ nước.
Họ trồng sen, nuôi cá ở đó để thu hút người trong thị trấn đến du ngoạn.
Ai muốn hái sen, muốn câu cá, muốn dùng trà, v.v. đều phải trả một khoản tiền nhất định.
Lấy đó để giúp dân làng có cuộc sống tốt hơn. Sau này, dân làng thấy có lợi, lại mở rộng cái hố thêm một vòng nữa, tạo thêm nhiều cảnh quan để ngắm. Họ còn mở rộng sân vườn nhà ra ngoài để mọi người nghỉ ngơi, ăn uống.
Hơi giống hình thức Nông Gia Lạc (*).
(*) Đây là một hình thức du lịch nông thôn tự phát, xuất phát từ Trung Quốc, nơi mà các hộ nông dân tự làm dịch vụ lưu trú, ẩm thực và các hoạt động vui chơi giải trí để thu hút khách du lịch.
Nhờ vậy, thôn Nước Trong nhanh chóng trở thành thôn giàu có nhất vùng. Các thôn khác muốn học theo, nhưng tiếc là không có lợi thế địa lý tự nhiên, nên đều thất bại.
Hai người thương lượng xong việc ngày mai sẽ đi chơi. A Nhã vui ra mặt thấy rõ, thậm chí còn bắt đầu tính toán xem sẽ chuẩn bị món ăn gì để mang đi ăn vào ngày mai.
Tuy nhiên, món ăn không cần nàng lo lắng. Giang Tầm đã mua một ít điểm tâm, vừa lúc có thể mang đi ăn.
Sáng sớm ngày thứ hai, A Nhã đã sớm đứng trước bếp làm bánh Thông Thần (*).
Bánh Thông Thần giúp phòng ngừa cảm gió, giải nhiệt, tỉnh táo tinh thần. Ăn vào buổi sáng hàng ngày giúp dưỡng dương khí, tăng tinh khí.
Rất thích hợp để ăn vài miếng khi chuẩn bị ra ngoài du ngoạn. Cả ngày sẽ khỏe khoắn, tràn đầy năng lượng!
Nàng cầm dao phay, vài nhát đã thái gừng tươi thành lát, cắt hành thành đoạn.
Đun nước sôi xong, cho lát gừng tươi vào nồi, thêm chút muối. Nấu một lát để lát gừng không còn quá cay độc, rồi vớt ra.
Lại dùng một cái đ ĩa sứ thô, đựng lượng bột mì đủ cho hai người ăn, cho thêm đường trắng, lát gừng, hành lá thái nhỏ, nước. Dùng đũa khuấy thành hỗn hợp sền sệt, rồi chiên chín thành bánh.
Bánh Thông Thần đã làm xong.
(*) Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa trong sự tìm hiểu của editor
Hơi giống bánh rán hành Giang Tầm từng ăn, chỉ là thêm gừng.
Ngửi thấy mùi thơm, Giang Tầm đi đến trước bếp. Cô lén lút cầm lấy một miếng bánh vàng óng điểm xanh biếc đã chín, cắn một miếng!
Mùi hành và vị cay của gừng xộc thẳng vào mũi, lập tức làm cô vừa mới ngủ dậy đầu óc còn hơi ngẩn ngơ, tỉnh táo hẳn lên.
Vị giòn giòn của gừng hòa quyện với vị mềm mại, dai dai của vỏ bánh, lạ lùng làm người ta cảm thấy thú vị. Vừa cắn xong miếng đầu tiên, thứ trong miệng còn chưa nuốt hết, đã muốn cắn miếng thứ hai.
Ăn xong một miếng bánh Thông Thần không quá thanh nhã, Giang Tầm với đôi môi bóng bẩy mỉm cười nhìn A Nhã. Thấy A Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, rót trà giải ngấy đã nấu xong vào chén trà của cô.
Bảo cô uống.
Hai người ăn xong bữa sáng nóng hổi, xách hộp đựng điểm tâm đã trang trí xong, rồi ra cửa.
Mắt cá chân của A Nhã đã tốt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nhanh nhẹn. Đi đến đầu thôn, Giang Tầm muốn thuê một chiếc xe ngựa để nàng bớt đi bộ.
Xe ngựa đắt lắm. A Nhã không muốn tiêu xài lãng phí số tiền đó, nên ngăn Giang Tầm lại, nói: "Ngồi cái kia đi, cái đó cũng như nhau thôi".
Nàng chỉ vào những hàng xe bò, xe lừa.
Phía sau con bò và con lừa kéo những chiếc xe ván gỗ. Đó đều là xe của người từ các thôn khác đến.
Họ biết trước và sau tiết Đại thử sẽ có rất nhiều người đến thôn Nước Trong ngắm sen, nên đã chuẩn bị sẵn ở đây để kiếm thêm chút bạc.
Xe bò, xe lừa phải chờ đủ người mới chạy. A Nhã kéo Giang Tầm đi chọn một chiếc xe bò đã ngồi được một nửa số người. Rất rẻ, đi quãng đường xa cũng chỉ mất hai đồng tiền một người.
Giang Tầm bảo A Nhã ngồi ở phía trước xe bò. Như vậy, ngoài cô ra, A Nhã sẽ không phải ngồi gần những người khác, và đương nhiên sẽ không bị chen lấn.
Đợi xe bò ngồi đầy người, lão nông đánh xe hô lớn một tiếng: "Ngồi vững, đi thôi!".
Nói rồi, ông ta vỗ một cái vào mông con bò. Con bò "mụ" một tiếng rồi bắt đầu tiến về phía trước.
Tất cả mọi người trên xe đều vì quán tính mà ngả người về phía sau.
A Nhã lập tức ngã vào lòng Giang Tầm. Sắc mặt nàng đỏ ửng, còn chưa kịp tách ra đã bị Giang Tầm ôm chặt vào lòng.
Lúc này, mọi sự xóc nảy đều không liên quan gì đến nàng. Nàng được Giang Tầm che chở thật vững.
Những người trên xe thấy dáng vẻ thân mật của họ, nhìn thêm hai mắt.
Có một cô bé khoảng tám, chín tuổi hoạt bát hồn nhiên, còn khe khẽ nói với mẹ mình: "Sau này con cũng phải tìm một người vợ xinh đẹp như thế!".
Giọng nói của trẻ con luôn trong trẻo và vang vọng. Tất cả mọi người trên xe đều nghe thấy!
Mẹ của cô bé: "...".
Giang Tầm và A Nhã: "...".
—
Chưa đến một canh giờ, xe bò đã đưa mọi người đến thôn Nước Trong.
Thôn Nước Trong quả nhiên xứng đáng là thôn phát triển "du lịch". Trời vừa sáng, nơi đây đã đông nghẹt người.
Đi theo đám đông, hai người nắm tay nhau, chẳng bao lâu đã đi đến bên hồ sen.
Đó là một hồ sen rất lớn. Nhìn một cái từ xa, đám đông đứng ở phía đối diện trông như một mảng đốm đen rậm rạp.
Thôn Nước Trong còn từ hồ nước lớn này phân ra rất nhiều nhánh sông nhỏ, tạo thành từng mảng ao nhỏ ở khắp nơi trong thôn.
Mỗi hồ nước đều mọc đầy lá sen xanh non và hoa sen phấn trắng. Hai người đứng bên hồ nước lớn ngắm một lúc, rồi tìm một chỗ ao nhỏ. Họ mượn ghế của người trong thôn, ngồi bên cạnh ngắm cảnh, cảm nhận làn gió thơm thoảng qua.
A Nhã hôm nay mặc bộ quần áo mới Giang Tầm mua cho nàng. Với sắc đào hồng, liễu xanh, phấn hồng, thanh nga, dáng vẻ tươi cười của nàng thế mà không hề thua kém hoa sen.
Ngắm nhìn, Giang Tầm cảm thán trong lòng. Nếu có điện thoại thì tốt biết mấy, có thể chụp lại dáng vẻ của A Nhã.
Lưu giữ lại.
Nghỉ ngơi một lát, ăn một chút điểm tâm và uống trà phục thần. Hai người lại đi theo người dân trong thôn đi đào rau dại.
Nói là rau dại, kỳ thật là do dân làng tự trồng ngoài ruộng nhà mình. Chỉ là để tăng thêm chút thú vui cho người đến du ngoạn.
Còn có các trò chơi như ném thẻ vào bình rượu, đấu trà, phi hoa lệnh... và một loạt các cách giải trí khác.
Giang Tầm không giỏi về những thứ này. Đấu trà thì không biết. Phi hoa lệnh (*) thì miễn cưỡng có thể đối đáp vài câu. Còn ném thẻ vào bình rượu thì càng tệ, cô suýt ném xuyên cái bình!
(*) Phi hoa lệnh là một trò chơi chữ bằng thơ, rất phổ biến trong văn hóa Trung Quốc truyền thống, đặc biệt trong các buổi tụ tập văn chương hay thi tập.
Nếu không phải A Nhã chín mũi tên trúng cả chín, giành được giải nhất, thì mới có thể miễn cho Giang Tầm bồi thường.
Bằng không họ e rằng phải bồi thêm chút bạc mới có thể rời đi!
Bữa trưa, họ ăn món yến sen.
Hoa sen được tách cánh, ngâm trong nước muối loãng nửa canh giờ. Rồi bọc bột mì và trứng gà trộn thành hỗn hợp sền sệt, cho vào chảo dầu chiên đến khi vàng óng. Một món sen chiên đã hoàn thành.
Lá sen tươi được nghiền nát thành nước lá sen. Gạo và ý dĩ được ninh thành cháo. Đổ nước lá sen vào, nấu mười lăm phút. Cháo lá sen phỉ thúy xanh biếc đã ninh xong.
Lại thêm đường vào phần nước lá sen còn thừa, đun sôi. Cho bạch sương sáo vào. Dùng cánh sen lót dưới đáy ly, đổ nước lá sen vào. Để nguội. Nước lá sen đông lại, từ ly cho vào đ ĩa.
Trong vắt như ngọc, mịn màng bóng bẩy, cùng những cánh sen phấn trắng. Món tráng miệng sen x**n th** sinh sống động như thật đã làm xong.
Món cuối cùng là gà ăn mày lá sen. Một con gà nguyên con bỏ đầu, bỏ đuôi, bỏ nội tạng. Ướp gia vị qua đêm. Rồi nhồi nếp và thịt khô đã trộn gia vị vào bụng gà. Dùng lá sen bao chặt, dùng dây cố định hình dạng.
Dùng rượu làm ướt bùn đất đỏ, bao phủ kín bên ngoài lá sen. Chôn xuống đất, đốt lửa nướng ở trên khoảng hai canh giờ, mới có thể đào lên.
Bốn món ăn, mỗi món đều ẩn chứa hương thơm thanh khiết của hoa sen và lá sen, tao nhã đến cực điểm.
Khiến cho A Nhã, vốn là người luôn đoan chính, tốc độ ăn cũng nhanh hơn.
Ăn xong bữa trưa, đi dạo tiêu cơm xong, hai người mới chuẩn bị về nhà.
A Nhã nói: "Mua một ít lá sen, hoa sen về đi. Ta có thể làm yến sen nữa".
Yến sen không khó làm, chỉ hơi rườm rà một chút.
Giang Tầm đương nhiên không có ý kiến gì. Cầm tiền đồng A Nhã đưa, mua một đống.
Thấy Giang Tầm đã mua xong, A Nhã mới nói tiếp điều chưa nói xong: "Vừa hay, cũng có thể làm cho Tiêu Nguyệt Đạm nếm thử".
Giang Tầm: ?
Lông mày Giang Tầm không tự giác nhíu lại, nụ cười trên mặt biến mất. Rất muốn ném hết lá sen, hoa sen trong tay đi!
—
Về đến nhà, Giang Tầm vẫn còn hơi bực bội. Cứ nghĩ mãi không hiểu sao mấy ngày nay quan hệ của A Nhã với Tiêu Nguyệt Đạm kia lại tốt hơn.
Đến mức chẳng quan tâm đ ến cô nữa!
Khi làm bữa tối, A Nhã cũng vừa sai bảo cô dọn thịt tương đã làm mấy hôm trước ra, vừa lẩm bẩm làm gì đó để mang một ít cho Tiêu Nguyệt Đạm.
Giang Tầm vài lần lầm bầm nhỏ giọng nói không cần đưa cho Tiêu Nguyệt Đạm, A Nhã đều vờ như không nghe thấy.
Khiến cô tức muốn sinh khí, nhưng lại không muốn giận A Nhã.
Muốn không giúp, nhưng lại không muốn A Nhã mệt.
Thật tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành vừa không tình nguyện, vừa tủi thân giúp A Nhã làm thức ăn cho Tiêu Nguyệt Đạm!
Bữa tối của họ là các loại rau dại mang về từ thôn Nước Trong để chấm, dùng thịt tương và trứng gà xào thành tương trứng gà.
Đó là cách ăn chấm rau đã được truyền từ vùng khác đến.
Rau dại đã được luộc qua nước, xanh mướt bày đầy bàn.
Ngon thì thật ngon, nhưng Giang Tầm luôn cảm thấy nhìn không thoải mái, trong lòng cũng thấy khổ sở.
Ăn xong một bàn "cỏ", A Nhã đặt món sen x**n th** sinh đã làm xong, cùng với phần rau dại và tương trứng gà đã để riêng từ trước, đều vào hộp đựng thức ăn.
Đưa hộp đựng thức ăn cho Giang Tầm, bảo Giang Tầm đi đưa cho Tiêu Nguyệt Đạm.
Giang Tầm:...
Sự khó chịu tích tụ mấy ngày nay đạt đến đỉnh điểm. Giang Tầm nhận lấy hộp thức ăn xong, lại đặt mạnh xuống đất.
Nói với A Nhã một cách thiếu khí thế: "Không đi!".
A Nhã gật đầu không chút ngạc nhiên. Chân nàng dường như trong nháy mắt trở nên không tốt lắm, khập khiễng chuẩn bị xách hộp thức ăn đi ra ngoài.
"Hôm nay quả thật hơi mệt một chút, Giang tỷ tỷ nghỉ sớm đi. Ta đi một lát rồi về".
"Ngươi đã như vậy còn muốn đi?".
Giọng Giang Tầm nghèn nghẹn, lại giật lấy hộp thức ăn. Biết mình đang gây sự vô lý, nhưng vẫn nói: "Ngươi cũng không được đi. Ta không thích nàng ta".
Lúc này, A Nhã mới cuối cùng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Giang Tầm. Đôi mắt hạnh trong veo, dường như có thể nhìn thấu tất cả.
Sắc trời dần đêm xuống, giọng nàng khẽ khàng, có chút phiêu ảo: "Giang tỷ tỷ, ngươi không thể như vậy".
"Ngươi không thể một bên vừa nói không thích ta, một bên lại không cho ta đi tìm người khác".
"Chẳng phải ngươi đã nói ngươi là tỷ tỷ, còn phải chuẩn bị của hồi môn cho ta sao?".
"Lẽ nào là ngươi không muốn chuẩn bị cho ta, nên mới không cho ta đi tìm người khác sao?".
Nói rồi, A Nhã cố gượng cười một chút, trong mắt lại không thấy một tia ý cười nào.
"Cái, cái gì?". Giang Tầm bị những lời nói đột ngột làm ngẩn người.
Gả, của hồi môn?
A Nhã cứ thế muốn gả cho cái Tiêu Nguyệt Đạm kia sao?
Tiêu Nguyệt Đạm không phải lương duyên, A Nhã không thể, không thể gả cho đối phương.
Và thật sự chỉ vì thế, cô mới không muốn A Nhã gả cho người khác sao?
Dưới ánh chiều tà, Giang Tầm chỉ cảm thấy tim mình đập như trống, nóng rực không biết từ đâu xộc lên, thẳng lên trán. Uống trà giải nhiệt và đồ ăn trong một thời gian hoàn toàn vô dụng, căn bản không thể đè nén được.
Cô như đứng bên vách núi, bốn phía đều là vực sâu không thấy đáy.
Cô chạy về hướng nào, đều sẽ ngã xuống.
Đúng vậy, cô từ chối tình cảm của A Nhã, lại không cho A Nhã đi thích người khác.
Đây thật sự là việc một tỷ tỷ nên làm sao?
Hoặc là nói, cô thật sự muốn làm tỷ tỷ của A Nhã sao?.
Dường như bánh Thông Thần ăn vào buổi sáng đã phát huy tác dụng, Giang Tầm chưa bao giờ cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo đến thế. Cô như đã nghĩ thông suốt điều gì đó.
A Nhã thấy Giang Tầm đứng sững tại chỗ, không có phản ứng gì. Lòng nặng trĩu rơi xuống, ngã xuống mặt đất.
À, đã đánh cuộc sai rồi chăng. Giang tỷ tỷ quả nhiên không thích mình.
Xem đi, bây giờ đến cả tình tỷ muội cũng không còn rồi chăng.
A Nhã cúi đầu, che giấu mọi biểu cảm trên mặt. Giọng nhẹ nhàng, giả vờ không chút bận tâm nói: "Được rồi Giang tỷ tỷ, ta sẽ về nhanh thôi".
Nàng vươn tay lấy hộp đựng thức ăn, bị Giang Tầm né tránh.
Giang Tầm lại lần nữa đặt hộp thức ăn sang một bên. Hai tay ôm lấy eo A Nhã, bế nàng lên, đặt lên bàn lùn!
"Đừng đi, đừng thích nàng ta, tiếp tục, tiếp tục thích ta đi". Cơ thể Giang Tầm hướng về phía trước, hai tay chống lên bàn lùn, giam giữ A Nhã trong gang tấc. Đôi mắt sâu thẳm cuối cùng cũng phát huy tác dụng, không chớp mắt nhìn chằm chằm A Nhã.
Thần sắc cực kỳ nghiêm túc: "Trước đây là ta sai rồi, ta là một kẻ ngốc. Chưa nghĩ kỹ gì đã từ chối ngươi".
"Bây giờ ta hối hận. Ta từ trước đến giờ chưa từng muốn làm tỷ tỷ của ngươi. Ta muốn ở bên ngươi".
"Ngươi không cần gả cho người khác, gả cho ta được không?".
Nghe xong, mắt A Nhã dần ngấn nước, môi run rẩy, cả người cũng run rẩy.
Nàng rất muốn cứ thế ôm lấy Giang Tầm, nói cho Giang Tầm biết nàng bằng lòng, nói cho Giang Tầm biết nàng muốn.
Chỉ là nàng có chút không dám.
Nàng sợ Giang Tầm bị ép buộc, mới nói như vậy.
"Giang tỷ tỷ, ngươi buông ta ra". A Nhã hít sâu, nén tiếng nức nở. Đôi mắt hạnh hơi nhếch lên nhìn nàng.
"Nếu ngươi thật sự thích ta, vậy trước hết hãy buông ta ra".
Vừa dứt lời, Giang Tầm lập tức buông A Nhã ra, lóng ngóng đứng tại chỗ.
Bây giờ cô thật sự cảm thấy mình trước đây thật ngốc nghếch. Còn nói cái gì cô đơn sống quãng đời còn lại cũng không sợ, duyên phận đến rồi sẽ biết.
Kết quả A Nhã ở ngay bên cạnh, cô lại không nhìn thấy.
Nếu thật sự bỏ lỡ A Nhã, cô xứng đáng bị lão nhân trên trời cao mắng!
A Nhã đứng thẳng người, nói với Giang Tầm: "Ngồi lên bàn lùn đi".
Giang Tầm nghe lời, một mông ngồi xuống bàn lùn.
Lần này đến lượt A Nhã đẩy Giang Tầm ngã xuống, cúi người đè lên. Kéo váy lên ngồi trên người cô. Mu bàn tay như có như không lướt qua khuôn mặt cô. Cuối cùng ngón tay khều cằm Giang Tầm lên, nói: "Giang tỷ tỷ, ngươi đừng gạt ta".
"Ngươi biết nữ tử thích nữ tử thì phải làm những gì không?".
Đầu ngón tay theo lời nói chạm nhẹ lên môi Giang Tầm, rồi trượt xuống. Lướt qua chiếc cổ dài thon, khiến yết hầu Giang Tầm nuốt khan, ánh mắt theo ngón tay phiêu động.
Có chút ngơ ngẩn.
Vầng trăng tròn trắng lạnh treo trên bầu trời đêm, giống như một con thuyền nhỏ, lắc lư, làm đầu óc Giang Tầm đều choáng váng.
Ngón tay trắng nõn dừng lại ở chỗ cổ áo nàng. Mắt A Nhã liếc xuống nhìn cô, giọng nói vừa kiều mị lại mềm mại vang lên: "Ta sẽ hôn môi ngươi, sẽ kéo xiêm y của ngươi ra, sẽ ghi nhớ từng tấc cơ thể của ngươi, sẽ cùng ngươi ôm nhau, sau đó... chiếm hữu ngươi".
Ngón tay kéo dây trên quần áo, từng lớp từng lớp lột ra, chỉ còn lại một chiếc áo trong màu trắng treo hờ.
Chỉ cần hơi dùng sức, chiếc quần áo này cũng sẽ không còn là trở ngại. Cơ thể cô sẽ phơi bày dưới ánh trăng, sẽ phơi bày trong mắt A Nhã.
Yết hầu Giang Tầm lại lần nữa nuốt khan. Đột nhiên cảm thấy khô khốc cổ họng. Đột nhiên cảm thấy A Nhã lúc này thánh khiết thanh lãnh như tiên, đẹp đẽ mê người như yêu.
Trong lòng cô nổi lên một ngọn lửa, muốn bị A Nhã chiếm hữu.
Rồi sau đó, nuốt chửng đối phương.
Giang Tầm kéo cổ tay A Nhã, kéo về phía mình. A Nhã ngã xuống, đổ vào lòng cô.
"Ta nghĩ, ta hẳn là biết phải làm thế nào".
Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm như xoáy nước, nhìn thẳng vào A Nhã, khiến A Nhã muốn tránh cũng không tránh được.
Tất cả đều là tự nhiên biết. Áo trong trượt xuống, cô nắm tay A Nhã, đặt lên ngực mình.
Lông mày hơi nhếch, không hề sợ hãi. Giọng hơi khàn, môi đỏ khẽ mở nói: "Sờ đi, cầu xin muội muội A Nhã, chiếm hữu ta đi ~".
A Nhã:....
A Nhã:!!!
Ô.
Tay bị lấp đầy. Mắt A Nhã mở to. Căn bản không biết Giang Tầm lại vô sỉ đến vậy. Cư nhiên trực tiếp, trực tiếp như thế!
Nàng bị ép bật khóc nức nở. Nước mắt đọng trong mắt. Không biết tiếp theo nên làm gì, nên kết thúc thế nào.
Tuy nàng đã xem rất nhiều họa bản và thoại bản, nhưng thật sự bảo nàng làm gì, nàng vẫn sợ hãi.
Chính nàng trong lòng cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng!
Hôm nay có thể nghe thấy Giang tỷ tỷ nói thích nàng, nói muốn cưới nàng, đã là mãn nguyện rồi.
Nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa thì bỏ qua đi chăng?
Những chuyện đó, chẳng phải phải sau khi thành thân mới được làm sao?
A Nhã co rúm, muốn rút tay về, lại bị Giang Tầm kéo lại không cho đi.
Giang Tầm ôm chặt A Nhã vào lòng, ngồi dậy. Ngồi vững trên bàn lùn. Vùi đầu vào chiếc cổ A Nhã mang theo hương thơm. Nói một cách mờ ám lại kiều diễm: "Đừng bỏ rơi ta, đừng ghét bỏ ta. Trước đây là ta sai rồi, ngươi có thể làm bất cứ điều gì với ta".
Nói rồi, còn dẫn tay A Nhã ấn mạnh hơn, làm chỗ đó bị lún xuống.
Đáng thương, xao xuyến.
"Ô, buông, buông ta ra".
Mắt A Nhã không biết nhìn đi đâu, nhìn mơ hồ chỗ này chỗ kia. Luôn luôn dừng lại ở ngực Giang Tầm, bị hấp dẫn. Nàng là lần đầu tiên thấy cơ thể Giang Tầm, càng nhìn càng cảm thấy xấu hổ, càng nhìn càng cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Nàng lại giãy dụa một chút, muốn nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi, lại thấy nàng sắp bị thiêu đến ngất rồi!
Hai người giằng co lẫn nhau, tiếng "răng rắc" nhỏ bé phát ra.
Tiếp theo là một tiếng thật mạnh "Phanh ——!!!".
Bàn lùn gãy chân, sụp xuống!.
Hai người "bang" một tiếng ngồi bệt xuống đất!.
Giang Tầm:..
A Nhã:..
Giữa lúc hoảng hốt ngã xuống, không phải rơi vào vực sâu, mà là rơi vào vòng tay mang theo mùi hoa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.