Chương 49: Thành thân~
Giang Tầm không nhớ rõ họ đã trở về giường như thế nào.
Cô chỉ nhớ là đã bế A Nhã lên giường, rồi lấy ra một lọ gốm nhỏ màu đỏ son bằng bàn tay từ trong lòng ra. Mở lọ ra, bên trong là một loại phấn hương màu trắng hồng, đã được nén chặt.
Cô say sưa nói, giọng vẫn còn ngọng nghịu: "A Nhã, đây là quà sinh nhật tặng ngươi, thử xem nhé".
Dù vậy, cô vẫn dùng ngón tay lấy một ít phấn hương, mơ mơ màng màng thoa lên má A Nhã. Loại phấn hương này được làm từ nhiều loại dược liệu thơm nghiền nát. Khi thoa lên người sau khi tắm, nó giúp cơ thể khô ráo, làm da thịt mềm mại mịn màng, mang theo mùi hương thoang thoảng kín đáo, và còn có thể đuổi muỗi. Đây là vật không thể thiếu của phụ nữ vào những ngày hè.
Lần trước, khi Giang Tầm ngửi thấy mùi thơm trên người A Nhã, cô đã nghĩ ngay đến loại phấn này và cảm thấy nó rất hợp với A Nhã. Vì vậy, cô đã mua nó về làm quà sinh nhật. A Nhã cũng có chút chếnh choáng. Mắt nàng long lanh nước, má ửng hồng, mái tóc đen dài xõa trên giường như một dòng thác.
Nàng nhìn thẳng Giang Tầm không rời mắt, sợ chỉ cần lơ đễnh một chút là sẽ lạc mất Giang Tầm. Mùi hương hoa thoang thoảng lan tỏa giữa hai người. Gương mặt A Nhã sau khi được thoa phấn hương, vốn đã trắng nõn nay càng trở nên hồng hào, như đóa hoa đào chúm chím e ấp trên cành.
A Nhã nhìn người trước mặt, dụi mặt vào bàn tay Giang Tầm khi cô chưa kịp rụt lại, rồi còn hôn lên lòng bàn tay Giang Tầm.
Điều đó làm Giang Tầm rung động trong lòng, các ngón tay cô vô thức cuộn lại. Cô hoàn toàn bị A Nhã như vậy làm cho say đắm.
Đáng yêu, dịu dàng, lay động lòng người... Mọi từ ngữ tốt đẹp đều khó mà diễn tả được sự rung động trong trái tim Giang Tầm khi nhìn người trước mặt.
Dù cố ý hay vô tình, cô luôn bị người trước mặt cuốn hút, hấp dẫn, rồi cuối cùng đắm chìm. Tay cô đặt bên má A Nhã, vuốt nhẹ những giọt nước mắt nhạt nhòa còn vương lại, rồi sờ lên gò má ửng hồng, tiếp theo là chóp mũi nhỏ nhắn và đôi môi.
Trong lòng Giang Tầm có một sợi dây căng lên. Cô luôn cảm thấy đây không phải lúc thích hợp, việc này nên là sau khi thành thân.
Cơ thể nàng từ từ hạ xuống. Cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn nằm cạnh A Nhã, ôm lấy nàng, và ngủ một giấc thật ngon.
—
Sáng hôm sau tỉnh dậy, hai người như hai chú mèo nhỏ. Một người cuộn tròn, người kia ôm chặt lấy đối phương. Rượu vải thiều có thể làm người say, nhưng sẽ không khiến đầu óc choáng váng vào ngày hôm sau.
Sau khi tỉnh lại, cả hai còn nằm lười trên giường một lúc nữa rồi mới dậy.
Nhận được quà sinh nhật, A Nhã rất vui mừng. Nàng khác thường dậy sớm tắm rửa, thoa phấn hương, rồi đến bên cạnh Giang Tầm, bảo Giang Tầm ngửi.
Mùi hương thật dễ chịu. Hai người không nhịn được ôm ấp, khiến cả người Giang Tầm cũng dính đầy phấn hương.
Ngày Thất Tịch, hay còn gọi là Tết Khất Xảo, đã đến. Trên đường bắt đầu xuất hiện nhiều người bán xảo quả (*),cây bìm bìm (*) hoặc hoa sen chưa nở. Họ gánh hàng rong, đi khắp ngõ cùng hẻm rao bán.
(*) Xảo quả: Một loại bánh truyền thống thường ăn trong ngày Thất Tịch.
(*) Cây bìm bìm: Một loại cây dây leo thân thảo, thường được dùng để trang trí hoặc làm vật phẩm trong các nghi lễ ngày Thất Tịch.
Một số gia đình không muốn tự làm xảo quả, hoặc không muốn tự đi hái cây bìm bìm hay hoa sen, nên sẽ mua từ những người bán rong. Điều này cũng được xem như cầu mong điều tốt lành.
Giang Tầm và A Nhã cũng mua rất nhiều cây bìm bìm và hoa sen. Cây bìm bìm được cài lên tóc, trông tươi tắn và bắt mắt. Hoa sen chưa nở được đặt trong nhà, thành từng cặp, vừa thêm màu sắc cho căn nhà, vừa mang ý nghĩa cát tường tốt đẹp.
Lễ thành thân, thường bắt đầu vào lúc hoàng hôn. Dù biết vậy, vào ngày Thất Tịch, cả hai người vẫn dậy sớm, hồi hộp đi đi lại lại trong sân. Đàm bà bà cũng đến rất sớm. Bà để lại con dâu mình ở nhà này để giúp Giang Tầm trang điểm. Còn bà thì đưa A Nhã về nhà mình để trang điểm, làm tóc, chờ Giang Tầm đến đón.
Không lâu sau khi Đàm bà bà đi, Lý đồ tể, Đầu bếp Trần, và người đàn ông gầy gò lần lượt đến. Họ mang theo toàn bộ nguyên liệu nấu ăn cần cho bữa tiệc và bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Con cua to hơn cả nắm tay khi được mang đến, suýt chút nữa thì bò thoát khỏi lồng tre, khiến mọi người trong nhà phải cùng nhau bắt lại.
Tại khu bếp, không khí nấu nướng vô cùng sôi nổi. Giang Tầm ở trong phòng mình thay hỉ phục và để con dâu bà Đàm trang điểm cho mình.
Cô không chọn đội mũ hoa giống như nam giới trong lễ cưới. Thay vào đó, cô vẫn buộc tóc kiểu đuôi ngựa như thường ngày, dùng chỉ đỏ cột lại. Tuy nhiên, con dâu bà Đàm đã tết vài lọn tóc vào mái tóc cô, trông trẻ trung, tràn đầy sức sống và năng lượng. Cô còn cài thêm những bông hoa hồng đang nở rộ đầy sức sống lên tóc, để đầu không bị trống trải và thêm phần rạng rỡ cho ngày vui.
Tiếp theo, con dâu bà Đàm thoa phấn trắng lên mặt Giang Tầm. Sau đó, dùng phấn đậm kẻ lông mày cô thành dáng mày kiếm đen nhánh, sắc sảo. Quét chút phấn hồng ở hai bên má, và thoa phấn hồng lên môi.
Chỉ chốc lát sau, cô đã được trang điểm thành một nương tử tuấn tú, anh khí bừng bừng. Cô đứng thẳng như cây lan ngọc, cười rạng rỡ như vầng trăng sáng.
Sau khi trang điểm xong xuôi, người dắt ngựa và con trai Lý đồ tể cũng chạy đến. Giang Tầm lần đầu tiên cưỡi ngựa, nhưng cô vẫn ngồi thẳng lưng trên con tuấn mã cao lớn, không hề tỏ ra e dè.
Người dắt ngựa đi phía trước dẫn ngựa dạo phố, con trai Lý đồ tể đi bên cạnh, rắc đường cho những người dân đứng hai bên đường. Khi gần hoàng hôn, trên đường có rất đông người dân ra ngoài chơi xuân. Họ cầm đèn lồ ng, đi thành từng cặp trên đường. Gặp đám cưới, tuy có chút ngạc nhiên vì sao lại là một người phụ nữ đi đón dâu, nhưng họ vẫn cười chúc mừng đôi tân nhân kết duyên trăm năm, bạc đầu răng long.
Đường phố đông người, tựa như lễ thành thân của Giang Tầm và A Nhã có vô số khách khứa, nhận được lời chúc phúc nhiều gấp mấy lần ngày thường.
Khắp nơi rộn ràng không khí vui tươi. Vòng phố chẳng đi xa, chỉ qua hai con phố rồi hướng về nhà Đàm bà bà. Đàm thợ mộc và con trai đứng trước cửa, hỏi Giang Tầm vài câu để thử lòng thành.
May mắn Giang Tầm trả lời đúng hết, lại đưa tiền mừng, mới được phép vào đón A Nhã. Ở đây không có tục che khăn voan, A Nhã cầm quạt tròn thêu đỏ che mặt, được dìu ra.
Đón được tân nương, bá tánh vây xem reo hò, chúc mừng đôi uyên ương.
Dẫn A Nhã lên ngựa, Giang Tầm chẳng kìm được, cười rạng rỡ, ôm eo nàng thật chặt.
Đường về suôn sẻ, vào sân, Đàm bà bà rải đậu ngũ cốc.
"Một rải phúc lành an khang!"
"Hai rải phúc lộc thọ trường!"
Bà vừa rải vừa đọc lời chúc, đến lần thứ chín thì lễ hoàn tất, A Nhã được đưa vào phòng.
Giang Tầm không muốn A Nhã đói bụng chờ mọi người ăn xong, nên vào cùng nàng uống rượu hợp cẩn để dùng bữa.
Sau khi vào phòng, cô lập tức cùng A Nhã uống rượu hợp cẩn, hôn nàng một cái, rồi đưa nàng ra ăn tối cùng mọi người.
Bàn tiệc đầy món ngon, A Nhã cũng phải thưởng thức!
Mười một người quây quanh bàn tròn do Lý đồ tể chuẩn bị, nâng chén chúc tụng, chuẩn bị khai tiệc.
Bỗng ngoài tiệm rèn vang lên tiếng động, một giọng nam hô: "Giang Tầm đường muội, lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?"
"Không ngờ đường muội đã thành thân, sao chẳng báo tin vui cho đường huynh?"
"Đường huynh tự đến, đường muội sẽ không phật ý chứ?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.