🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 52: Mau xem!!!

Trong phòng, ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng dịu dàng mà ấm áp, màn lụa đỏ treo bên giường mờ ảo như sương, phủ lên hai người. Giang Tầm chưa từng nghĩ có ngày mình hóa thành kẻ háo sắc, ôm A Nhã bước vội đến giường, bắt đầu cởi áo nàng.

 

"Đừng vội, đừng động," A Nhã nằm trên giường, quàng tay quanh cổ cô, khẽ thổi một hơi vào tai cô, rồi ngẩng người hôn lên má cô.

 

Hành động ấy khiến Giang Tầm ngoan ngoãn dừng lại, ngây ngốc nhìn nàng.

 

A Nhã ngồi dậy, đẩy Giang Tầm nằm xuống giường, còn nàng thì ngồi lên người cô.

 

Nàng khẽ hỏi: "Trâm cài trên đầu ta là do ngươi tặng, phải không?"

 

Tóc nàng được búi gọn, trên đầu là chiếc trâm vàng đơn giản, không quá lớn, không quá nặng, chẳng có hoa văn cầu kỳ.

 

Đó là món đồ Giang Tầm lén lút dành dụm tiền riêng bao ngày để mua, thứ duy nhất cô đủ sức chi trả. Cô không muốn A Nhã xuất giá mà đầu trần không trang sức, cô muốn nàng xinh đẹp, vui vẻ trong ngày cưới.

 

Giang Tầm cẩn thận gật đầu, đôi mắt đen sâu thẳm bất ngờ lộ vẻ thuần khiết.

 

Nhìn đôi mắt ấy, A Nhã thường nghĩ nó không hợp với Giang Tầm. Giang Tầm vốn hiền lành, đáng yêu, đáng ra phải có đôi mắt trong veo như chú cún. Đôi mắt sâu thẳm này khiến cô trông bí ẩn, khó gần, như đang toan tính gì đó.

 

Nhưng đôi khi, A Nhã lại nghĩ đôi mắt sâu sắc ấy rất hợp với cô. Khó gần cũng là một phẩm chất xuất sắc.

 

"Cảm ơn Giang tỷ tỷ, ta rất thích," nàng nói, chậm rãi cúi xuống, ngậm lấy môi Giang Tầm, đầu lưỡi mềm mại như thỏ con khẽ lướt qua, ngón tay lùa vào dây áo cô, khẽ kéo đã bung ra.

 

"Vậy Giang tỷ tỷ giúp ta tháo trâm cài, được không?"

 

Hai người quấn lấy nhau, áo váy xanh đỏ trải trên giường, như đóa hoa đang nở rộ.

 

Giang Tầm đưa tay tháo trâm trên đầu A Nhã, giúp nàng thả tóc.

 

Ba ngàn sợi tóc đen nhánh buông xuống, trượt từ vai nàng, đầu tóc chạm vào tai, cổ Giang Tầm, vô tình khơi gợi lòng cô.

 

Cô tháo trâm cho A Nhã, còn A Nhã giúp cô cởi áo.

 

Khi cô tháo xong trâm, A Nhã đã cởi áo ngoài của cô, chỉ còn áo lót.

 

Giang Tầm nhướn mày, trân trối nhìn A Nhã kéo áo lót của cô xuống, rồi cúi đầu áp vào. Cơ thể cô khẽ run, ôm lấy A Nhã, nhưng chẳng ngăn cản.

 

A Nhã nằm trên người cô, ngẩng đầu, giọng mềm mại: "Ta cũng có quà muốn tặng Giang tỷ tỷ."

 

Má nàng cọ nhẹ vài cái, rồi ngồi dậy, vừa cởi áo mình, vừa tìm kiếm thứ gì đó.

 

Chẳng mấy chốc, khi nàng chỉ còn chiếc áo lót đỏ, nàng lấy ra món quà.

 

Đó là một dải lụa đỏ, thêu hoa văn vàng, có hình dơi tượng trưng cho phúc lành.

 

Nhìn dải lụa, đầu óc Giang Tầm lướt qua vô vàn ý nghĩ, hơi thở dồn dập, mắt không rời khỏi A Nhã.

 

Cô muốn xem nàng sẽ làm gì tiếp theo.

 

Nào ngờ A Nhã đơn thuần, lấy dải lụa ra chỉ để thử buộc lên tóc cô.

 

Nàng so sánh dải lụa trên tóc cô, nói: "Mai ta sẽ chải tóc cho Giang tỷ tỷ." Rồi đặt dải lụa sang bên, cúi xuống hôn Giang Tầm!

 

Hai người lại quấn lấy nhau, nụ hôn không còn kiềm chế, như muốn nuốt chửng đối phương, không ngừng trao đổi hơi thở.

 

Họ hôn say đắm, ôm chặt, như muốn hòa tan đối phương vào cơ thể mình.

 

Giang Tầm không c** ** l*t của A Nhã, chiếc áo đỏ rực khiến làn da nàng càng thêm trắng ngần, mịn màng như ngọc.

 

Vẻ nửa kín nửa hở càng thêm quyến rũ.

 

Trước mặt A Nhã, Giang Tầm chẳng giữ được bình tĩnh, chỉ một cái勾 nhẹ đã khiến cô mê mẩn.

 

Những ngón tay thô ráp, còn chút chai sần của cô... dường như muốn giành quyền chủ động.

 

Bị hương thơm làm mê mẩn, Giang Tầm mới bừng tỉnh, phát hiện A Nhã lại muốn nằm trên?

 

Cô luôn nghĩ hai người đồng thuận trong chuyện này, nào ngờ vẫn có chút hiểu lầm.

 

Lần này, Giang Tầm chẳng quan tâm nhiều, dùng sức lật người, đè A Nhã xuống dưới.

 

Cô cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai nàng, răng kh* c*n v*nh t** vài cái, nói: "Ngoan nào, ngươi không mạnh bằng ta, để ta."

 

A Nhã: ?

 

Giang Tầm không khống chế tay A Nhã, nếu nàng muốn, hoàn toàn có thể đẩy cô ra, tháo dải lụa và mắng cô.

 

Nhưng A Nhã không làm vậy.

 

 

Thúy nga lười họa trang ngân thiển, hương cơ đến hoa bia mềm mại. Phấn mướt mồ hôi Ngô lăng, trâm ngọc gõ gối lăng. Tấn ti vân ngự nị, la mang còn trọng hệ. Mỉm cười ra khỏi phòng ưu, xấu hổ tùy trên mặt hồng.

 

Xuân toàn ấm huân lò ôn đấu trướng. Ngọc thụ quỳnh chi, uốn lượn tương dựa bàng. Rượu lực dần dần dày xuân tư đãng. Uyên ương thêu điên đảo gối chăn.

 

Đem eo liễu khoản bãi, hoa tâm nhẹ hủy đi, lộ tích mẫu đơn khai. Cá nước đến hài hòa, nộn nhụy kiều hương điệp tứ thải.

 

Vô lực biếng nhác di cổ tay, nhiều kiều ái liễm cung. Hãn quang châu điểm điểm, phát loạn lục tùng tùng.

 

Thúy nga lười họa trang ngân thiển, hương cơ đến hoa bia mềm mại. Phấn mướt mồ hôi Ngô lăng, trâm ngọc gõ gối lăng. Tấn ti vân ngự nị, la mang còn trọng hệ. Mỉm cười ra khỏi phòng ưu, xấu hổ tùy trên mặt hồng. (*)

 

(*) Văn phong của editor không được giỏi lắm nên xin phép giữ nguyên ạ!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.