Chiếc sofa ở nhà của Lee Sa-young thật sự rất mềm mại. Ngay cả chăn cũng được làm từ sản phẩm phụ của hầm ngục, vậy có lẽ chiếc sofa này cũng vậy? Cha Eui-jae cố gắng thay đổi suy nghĩ và chấp nhận tình huống này.
Dù có chút khó chịu khi phải ngồi chỗ thoải mái hơn chủ nhà, nhưng cậu không thể tiếp tục tranh cãi ở đây. Nếu cậu làm vậy, có lẽ cả hai sẽ phá hỏng chiếc sofa và rồi phải ngủ dưới sàn.
Dù không cố ý, cậu cũng đã góp phần làm hỏng chiếc giường. Cậu không đủ khả năng để phá thêm một món đồ nội thất khác. Và chắc chắn cậu cũng không có tiền để trả.
'Ừ thì, người lớn tuổi hơn nên nhường nhịn...'
Cha Eui-jae, với suy nghĩ cổ hủ, tự hợp lý hóa và tận hưởng sự êm ái của sofa khi Lee Sa-young ném cho cậu hai chiếc gối và hai cái chăn. Cha Eui-jae theo bản năng đỡ lấy chúng và lẩm bẩm.
"Tôi không cần đến hai cái."
"Cứ lấy những gì tôi đưa cho anh."
Sau lưng Lee Sa-young, chăn gối chất đống như một ngọn đồi. Không biết hắn lấy những thứ đó từ đâu ra nhỉ? Cha Eui-jae nghĩ thầm, không hề biết về phòng ngủ hạng sang của Hội Pado. Chà, ít nhất thì Lee Sa-young cũng sẽ không thiếu chăn dù Cha Eui-jae có hai cái mỗi thứ.
Sau khi chắc chắn rằng Cha Eui-jae đã nằm xuống với gối và đắp chăn, Lee Sa-young bắt đầu trải chăn của mình trên sàn nhà.
Sau khi xếp vài lớp chăn làm nệm, Lee Sa-young nằm xuống với một chiếc gối. Hắn vỗ tay một cái, và tất cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/725141/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.