"Quác!"
Ngay khoảnh khắc đó, bên trong vết nứt, một con thằn lằn bay khổng lồ bị đánh trúng cổ vỗ cánh loạn xạ rồi đổ gục rơi xuống. Cha Eui-jae xoắn mạnh cổ con thằn lằn khổng lồ này —nhanh gọn như thể đang vặn cổ một con gà vào ngày hè oi bức.
Trước khi bước vào vết nứt, cậu còn thấy buồn nôn, nhưng sau khi hạ gục vài con quái vật, cảm giác ấy đã tan biến. Không cảm nhận thêm sự hiện diện nào xung quanh, có vẻ như cậu đã giải quyết hầu hết lũ quái vật. Sau khi xếp gọn xác lũ thằn lằn vào góc, Cha Eui-jae phủi tay.
May mắn hay không thì những người bị hút vào vết nứt này dường như đã bị tản mác ra mọi nơi. Nhờ vậy, cậu có thể thoải mái tiêu diệt những con quái vật lao tới mà không phải lo ngại gì. Đứng trên xác con thằn lằn bay, cậu xoa cằm suy nghĩ.
"Vết nứt này không có vẻ quá nguy hiểm... nhưng có nên dọn bớt quái vật để đảm bảo an toàn không nhỉ?"
Vì phải giấu thân phận nên cậu không thể cứu người công khai, nhưng cậu vẫn có thể gián tiếp bảo vệ họ bằng cách tiêu diệt lũ quái vật. Cậu không thể để người vô tội gặp nguy hiểm khi mình có thể giúp. Cha Eui-jae điều chỉnh lại đôi giày bị lệch rồi bắt đầu đi tiếp.
Sau một hồi lang thang và tiêu diệt thêm 24 con thằn lằn bay cùng ba bầy trâu rừng có sừng, cậu bắt gặp một cái ghế văn phòng bị vùi một nửa, hai bánh đã mất, một chiếc bàn gãy nát, và một bảng hình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/725172/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.