🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Anh đã tìm được thứ mình muốn chưa?"

"..."

"J."

Gương mặt thanh tú của Lee Sa-young không hề lộ chút ngạc nhiên nào, như thể hắn đã biết mình sẽ gặp J ở đây. Một tia tinh nghịch thoáng qua trong đôi mắt tím hẹp dài. Lee Sa-young lẩm bẩm trong khi đeo đôi găng tay đen, những đầu ngón tay biến mất vào lớp da bóng.

"Em đã cố tình để lại vài thứ."

Những tập tài liệu được sắp xếp gọn gàng, phòng giám sát sáng đèn như muốn chỉ dẫn lối đi, tiếng kêu cứu của người sống sót cất lên đúng lúc anh vừa đọc xong tài liệu. Tất cả đều được sắp xếp chỉ để dẫn lối cho một người duy nhất.

Chủ nhân của món quà này...

"Anh đã đọc chưa?"

Cha Eui-jae.

Vậy ra, những tài liệu trên bàn và những cái xác đều được bày ra có chủ đích. Cha Eui-jae nghĩ một cách cay đắng. Lee Sa-young hoàn toàn có thể dọn sạch mọi thứ gọn gàng nếu muốn. Ánh mắt Cha Eui-jae hướng về vết máu còn sót lại nơi gã nghiên cứu vừa ngã xuống. Anh đáp lại bằng một giọng trầm thấp, nghe khác lạ.

"Ừ, tôi đã đọc rồi. Là hồ sơ từ cơ sở này sao?"

"Chỉ là một phần rất nhỏ trong số đó."

"..."

"Em đã lọc bớt đi rồi. Không dám để lại quá nhiều..."

"Seo Min-gi chắc đã nói với cậu rằng tôi sẽ đến đây."

Lee Sa-young chỉ mỉm cười thay cho câu trả lời. Seo Min-gi và Kẻ Mở Cửa Lãng Mạn. Họ giúp Cha Eui-jae, nhưng xét về cơ bản, họ là người của Lee Sa-young. Xét đến sự kiện cửa không gian mà anh từng trải nghiệm ở cảng Incheon, chuyện này cũng chẳng lạ lùng gì. Cha Eui-jae tự trả lời thay cho Lee Sa-young, người vẫn im lặng.

"Chắc chắn là thế, nhìn việc cậu không tỏ ra ngạc nhiên khi tôi đến bất ngờ. Và cậu còn chuẩn bị sẵn tài liệu."

"Ồ, em có bất ngờ chứ. Em không nghĩ rằng hành động đầu tiên của J sau khi trở lại sau tám năm..."

Lee Sa-young nhìn quanh rồi nhún vai.

"Em không nghĩ rằng anh sẽ đột kích vào cơ sở nghiên cứu của Prometheus."

"..."

"Mặc dù em không yêu cầu anh làm vậy..."

Lee Sa-young tiến lại gần trong sự im lặng. Bàn tay đen thò ra, nhẹ nhàng tháo chiếc mũ lưỡi trai mà Cha Eui-jae đang đội. Cha Eui-jae không phản kháng. Lee Sa-young thì thầm trong khi chỉnh lại mái tóc hơi rối của Cha Eui-jae.

"Em nhớ khi chúng ta ký hợp đồng, em chỉ nói rằng mình đang truy lùng một nhóm lừa người ta bằng thuốc thôi."

"..."

"Vậy mà anh đột nhiên nhắc đến cái tên Prometheus..."

Lee Sa-young khẽ búng nhẹ vành mũ. Hàng mi dài chớp chậm rãi. Khóe miệng hắn vẫn nhếch lên.

"Anh nghe từ đâu... và vì sao lại đến đây?"

Dù giọng nói nghe như đang chất vấn, bầu không khí lại hoàn toàn khác. Lee Sa-young mà Cha Eui-jae biết thường sẽ bực mình, đè ép đối phương cho đến khi cảm thấy thỏa mãn. Nhưng giờ đây, Lee Sa-young trước mặt anh...

"Anh giỏi tạo ra những bí mật mới."

"..."

"Kẻ dối trá."

Trong đôi mắt của hắn...

"Hay là chúng ta chơi trò Hỏi-Đáp sau lâu ngày? Hỏi nhau, trả lời, rồi cố đoán xem điều gì còn đang giấu kín."

Ánh mắt giả vờ thờ ơ, nhưng bên dưới là những đợt sóng mãnh liệt ẩn mình, xáo động.

Cha Eui-jae ngay lập tức nhận ra rằng tình huống này sẽ không buông tha cho anh. Nếu anh nói hớ điều gì, anh sẽ bị cuốn vào dòng nước xoáy dữ dội.

Bắt một con quái vật nổi điên so với đối phó với Lee Sa-young đang tức giận còn dễ hơn. Ít nhất, anh có chiến lược rõ ràng cho những điều đó. Nhưng Lee Sa-young bình thản này lại cần một chiến lược mới. Đối diện với ánh mắt tím ấy khiến anh thấy bứt rứt.

Cha Eui-jae siết chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay trong túi quần. Thật may mắn, chiếc khẩu trang che đi nét mặt anh.

"Tôi không có câu hỏi nào."

"À, thực ra, anh không có quyền chọn."

Giọng nói vang lên với chút ý cười. Lee Sa-young hơi nghiêng đầu. Mái tóc xoăn khẽ đung đưa.

"Em có rất nhiều câu hỏi... về anh."

"..."

"Vậy thì... để em hỏi trước nhé?"

Một bàn tay lớn bọc trong lớp da kéo lấy gáy Cha Eui-jae. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"Anh biết mà, đúng không? Em là sản phẩm của thí nghiệm Prometheus."

Đó là câu hỏi bất ngờ. Ngón tay của Cha Eui-jae vô thức co lại. Lee Sa-young nghiêng đầu, lẩm bẩm.

"Ai nói với anh thì cũng dễ đoán thôi... rất ít người biết sự thật này. Tất cả bọn họ đều đã chết."

"..."

"Những người còn sống chỉ có Ham Seok-jeong, Jung Bin, Nam Woo-jin và Bae Won-woo. Vì anh đã tránh mặt Jung Bin và Ham Seok-jeong, chắc chắn không phải họ. Bae Won-woo không đủ thông minh để biết anh là J. Vậy thì chỉ còn..."

Ngón cái khẽ chạm vào sau tai.

"Nam Woo-jin. Thằng khốn đó."

Lee Sa-young rất nhạy bén, lại có khả năng thu thập thông tin xuất sắc. Thực tế thì chẳng còn lý do gì để giấu nữa. Hắn đã tiết lộ bí mật mà anh cố giữ kín. Cha Eui-jae thừa nhận một cách thành thật.

"Đúng, cậu nói đúng."

"Và anh nghe được khi đưa bà của anh khám chân đúng không? Anh nghe về Prometheus lúc đó."

"Chính xác."

Lee Sa-young nghiến răng, rồi thở ra một tiếng nhẹ. Hắn bỏ tay khỏi gáy Cha Eui-jae. Cảm giác ấm áp hờ hững biến mất.

"Giờ đến lượt anh."

"..."

Cha Eui-jae, im lặng hồi lâu, lên tiếng.

"Tôi nghe nói không có ca thí nghiệm nào thành công của Prometheus. Tất cả đều chết."

"À-ha..."

Lee Sa-young kéo dài âm, ngẩng đầu lên với nụ cười nhẹ như chế giễu.

"Seo Min-gi nói thế à? Ừm... cũng không sai. Prometheus chưa bao giờ thành công. Không lần nào cả. Họ không thể chịu đựng được thí nghiệm, cơ thể sụp đổ, hoặc trở thành thứ còn tệ hơn quái vật."

"..."

"Anh thắc mắc, phải không? Tại sao em, một vật thí nghiệm, vẫn còn sống..."

Lee Sa-young từ từ đặt tay lên giữa ngực mình.

"Câu trả lời đơn giản thôi. Em thức tỉnh."

Cậu nói bằng giọng uể oải.

"Em không tỉnh thức nhân tạo nhờ thí nghiệm của họ; em được hệ thống lựa chọn."

Cha Eui-jae nhớ lại cuộc trò chuyện ở quán canh sau khi hoàn thành bản hợp đồng đầy rắc rối, khi những hình nhân đen nhỏ chuyển động theo ngón tay của Lee Sa-young.

"Vậy, hệ thống chọn Thợ săn dựa vào tiêu chí nào?"

Một giọng nói lười nhác trả lời.

"Hệ thống,"

Ngón tay cọ nhẹ lên mảnh kính vỡ,

"Đáp ứng những mong muốn tuyệt vọng."

Đây đã trở thành một sự thật phổ biến kể từ Ngày Vết Nứt.

"Khi con người có một mong muốn mãnh liệt, hệ thống bị hấp dẫn bởi năng lượng đó và tìm đến con người."

Đôi mắt trắng xuất hiện từ hư không, dán chặt vào Cha Eui-jae. Đột nhiên, cảnh vật xung quanh biến thành khu rừng. Cuộc trò chuyện với Nam Woo-jin tại Hội Seowon dần hiện lên trong tâm trí. Nam Woo-jin, trong chiếc áo blouse trắng bay phấp phới, thì thầm khi đi phía trước,

"Liệu cậu ấy thức tỉnh vì thí nghiệm hay vì hệ thống đáp lại lời cầu nguyện tuyệt vọng của Lee Sa-young."

Cảnh vật lại chuyển đổi. Giữa đống đổ nát, Cha Eui-jae co ro trong đống gạch vụn, ôm chặt thi thể cha mẹ. Mùi thịt cháy và máu bốc lên nồng nặc. Cơ thể lạnh lẽo. Thịch, thịch, tiếng quái vật lục lọi vang lên bên tai.

Lúc đó, Cha Eui-jae đã nghĩ gì khi đối mặt với cái chết?

'Tôi muốn sống.'

Anh muốn sống.

'Tôi không muốn chết.'

Anh không muốn chết.

Rồi ánh sáng trắng bừng lên trước mắt anh. Đó là khoảnh khắc anh chạm mặt hệ thống.

Cha Eui-jae ngẩng đầu lên. Trong căn phòng tối tăm và chật hẹp, chỉ có ánh sáng từ cánh cửa hé mở. Lee Sa-young lặng lẽ quan sát Cha Eui-jae. Đột nhiên, một câu hỏi nảy lên. Lời cầu nguyện tuyệt vọng của Lee Sa-young là gì? Điều gì đã khiến hắn cầu nguyện tha thiết đến vậy, để có thể thức tỉnh?

Kỳ lạ thay, Cha Eui-jae cảm thấy như mình đã biết câu trả lời.

Như thể có ai đó đang thì thầm vào tai anh. Tim anh đập nhanh. Cảm xúc dâng trào—hồi hộp, mong đợi, hoặc có thể là lo lắng và bối rối. Cha Eui-jae chậm rãi mở miệng.

"Cậu..."

Cổ họng anh nghẹn lại, khó cất thành lời. Anh không chắc chắn. Dù cho rằng điều đó là không thể, anh vẫn ôm chút hy vọng mong manh, một sự đấu tranh nội tâm.

Cậu bé đang chết vì chất độc, Lee Sa-young dùng chất độc. Cậu bé có hồ sơ bị Prometheus hoặc ai đó xóa bỏ, Lee Sa-young đã trốn thoát sau khi làm vật thí nghiệm của Prometheus. Cậu bé cố cười với đôi mắt hẹp, Lee Sa-young cười với đôi mắt hẹp.

'Không thể nào.'

Cha Eui-jae nhìn Lee Sa-young bằng ánh mắt ngỡ ngàng. Đúng lúc đó, Lee Sa-young mỉm cười. Đôi mắt cậu hẹp lại, sáng lấp lánh như một đứa trẻ đang chờ mở món quà mà mình đã chuẩn bị từ lâu.

'Lạ thật.'

Cha Eui-jae nuốt trôi những từ chưa kịp thốt ra.

'Quá thuận lợi rồi...'

Phép màu không bao giờ xảy ra với Cha Eui-jae. Anh biết điều đó. Anh đã từ bỏ việc mong đợi phép màu từ lâu. Nhưng dù anh luôn nhắc nhở bản thân rằng điều đó là không thể, anh vẫn cố nặn ra một câu hỏi. Giọng nói run rẩy.

"...Là em sao?"

Đôi bốt đen tiến thêm một bước. Khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn rất hẹp. Lee Sa-young đưa tay ra. Cha Eui-jae, như bị mê hoặc, nắm lấy bàn tay đó, y hệt như anh từng làm tám năm trước.

Bàn tay đen dịu dàng kéo tay anh áp lên má của Lee Sa-young. Sự ấm áp từ làn da hắn thật mềm mại. Khác hẳn với những dải băng thô ráp.

Lee Sa-young từ từ dụi má vào lòng bàn tay. Bàn tay đeo găng khẽ phủ lên tay anh. Giọng nói trầm thấp, dịu dàng vang lên.

"Phải, Hyung."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.