“Hoho, cậu đúng là có con mắt tinh tường đấy.”
“Tôi sinh ra đã thế.”
Không khí giữa cô Park và Lee Sa-young bắt đầu căng thẳng. Nụ cười trên mặt Cha Eui-jae cũng dần tắt— mặc dù anh vốn chẳng cười nhiều. Anh liếc sang Seo Min-gi. Cậu ta bị làm sao vậy? Seo Min-gi, như thể hiểu ý, nhép miệng trả lời.
‘Anh ấy luôn thế mà.’
Cùng lúc đó, Lee Sa-young nhún vai.
“Thật phiền phức quá…Cô Park.”
“Ôi trời… Ý cậu là sao?”
“Không thể làm ăn thế này được.”
Lee Sa-young thở dài sâu, thả tấm da vừa cầm xuống như thể vừa chạm phải thứ gì đó không xứng được hắn chạm vào. Hắn phủi tay một cách đầy kịch tính. Mắt Cha Eui-jae mở to. Gì vậy? Cái giọng điệu kiểu xã hội đen này là thế nào? Với một người theo phong cách truyền thống như anh, cảnh này quá mức khiêu khích.
Cô Park có vẻ lớn tuổi hơn Lee Sa-young, cậu ta tỏ thái độ ngạo mạn chỉ vì thứ hạng cao hơn sao?
Thấy tình hình bắt đầu căng, Seo Min-gi nhanh chóng giữ lấy vai Cha Eui-jae đang co giật và khéo léo hạ tay anh xuống trước khi anh kịp chỉ trỏ. Trong khi đó, Lee Sa-young vẫn không ngừng nói. Hắn khoanh tay, thở dài thất vọng.
“Chất lượng vật liệu… chẳng phải hơi thường quá sao? Tôi cá trong kho của hội tôi có đầy những thứ thế này.”
“…”
Giọng hắn phát ra đều đều qua mặt nạ phòng độc.
“Vậy thì tôi chẳng có lý do gì phải đến gặp cô Park cả… Tôi đến đây là để tìm thứ gì đó đặc biệt.”
Chẳng phải vì đây là nơi duy nhất còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/766106/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.