🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Hoho, cậu đúng là có con mắt tinh tường đấy.”

“Tôi sinh ra đã thế.”

Không khí giữa cô Park và Lee Sa-young bắt đầu căng thẳng. Nụ cười trên mặt Cha Eui-jae cũng dần tắt— mặc dù anh vốn chẳng cười nhiều. Anh liếc sang Seo Min-gi. Cậu ta bị làm sao vậy? Seo Min-gi, như thể hiểu ý, nhép miệng trả lời.

‘Anh ấy luôn thế mà.’

Cùng lúc đó, Lee Sa-young nhún vai.

“Thật phiền phức quá…Cô Park.”

“Ôi trời… Ý cậu là sao?”

“Không thể làm ăn thế này được.”

Lee Sa-young thở dài sâu, thả tấm da vừa cầm xuống như thể vừa chạm phải thứ gì đó không xứng được hắn chạm vào. Hắn phủi tay một cách đầy kịch tính. Mắt Cha Eui-jae mở to. Gì vậy? Cái giọng điệu kiểu xã hội đen này là thế nào? Với một người theo phong cách truyền thống như anh, cảnh này quá mức khiêu khích.

Cô Park có vẻ lớn tuổi hơn Lee Sa-young, cậu ta tỏ thái độ ngạo mạn chỉ vì thứ hạng cao hơn sao?

Thấy tình hình bắt đầu căng, Seo Min-gi nhanh chóng giữ lấy vai Cha Eui-jae đang co giật và khéo léo hạ tay anh xuống trước khi anh kịp chỉ trỏ. Trong khi đó, Lee Sa-young vẫn không ngừng nói. Hắn khoanh tay, thở dài thất vọng.

“Chất lượng vật liệu… chẳng phải hơi thường quá sao? Tôi cá trong kho của hội tôi có đầy những thứ thế này.”

“…”

Giọng hắn phát ra đều đều qua mặt nạ phòng độc.

“Vậy thì tôi chẳng có lý do gì phải đến gặp cô Park cả… Tôi đến đây là để tìm thứ gì đó đặc biệt.”

Chẳng phải vì đây là nơi duy nhất còn trống lịch sao? Cha Eui-jae liếc nhìn Seo Min-gi. Seo Min-gi gật đầu một cách vô hồn, khiến anh chẳng hiểu là gì. Lee Sa-young gõ nhẹ vào bộ lọc của mặt nạ và lẩm bẩm.

“Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại về mua bán này.”

“…Không được!”

Cô Park, người từ nãy giờ cúi đầu, bỗng ngẩng lên, ánh mắt đầy quyết tâm. Có vẻ cô đã bị kích động.

“Sao cậu vội quyết định thế? Tôi còn chưa cho cậu thấy một phần mười những gì tôi có.”

“Thật chứ?”

Lee Sa-young mỉm cười.

“Vậy mang hết ra đây đi… Bao nhiêu tôi cũng trả.”

“Cậu có làm nổi lời mình nói không?”

Lee Sa-young nhếch cằm lên, mỉm cười nhạt.

“Sao tôi phải nói điều tôi không làm được?”

“…Ha, được rồi. Ngồi đó mà xem!”

Cô Park chỉnh lại áo khoác rồi biến mất vào hành lang hẹp. Giờ căn phòng rộng lớn chỉ còn lại những người còn lại. Seo Min-gi, người nãy giờ cố nhịn, cuối cùng cũng thả vai và tay của Cha Eui-jae ra. Lee Sa-young cầm lên một chiếc răng nanh to bằng mặt mình, chậc lưỡi.

“Tsk… Thứ này để làm gì đây?”

“Sao? Trông ngầu mà.”

“…Cái này? Ngầu? Anh nghiêm túc đấy à?”

Lee Sa-young nhìn Cha Eui-jae như thể vừa nghe được điều gì đó quá lố bịch. Cha Eui-jae chớp mắt. Răng nanh không ngầu sao? Nó đậm chất nguyên thủy mà… Seo Min-gi trầm giọng nhận xét.

“Tệ thật. Gu thẩm mỹ của khách hàng… đúng kiểu thợ săn cũ lạc hậu.”

Lee Sa-young tựa đầu vào bàn, giọng nói đầy thất vọng.

“Ha… đúng là tệ hết sức. Làm sao gu của anh lại giống y chang Jung Bin thế này?”

“Em đang chê tôi đấy à? Cảm giác như em gộp tôi với Jung Bin để xúc phạm.”

“Gì cơ? Hoàn toàn không. Em đang khen gu cổ điển của J và mắt thẩm mỹ của vị công chức đó mà.”

“Nói vớ vẩn!”

Lee Sa-young giả vờ không nghe, quay mặt đi chỗ khác. Mấy người này… mình không nhịn nổi nữa. Cha Eui-jae cuối cùng cũng chỉ tay vào họ, điều mà anh đã cố kiềm chế trước đó.

“Này! Hồi tôi còn trẻ, người ta mặc bất cứ thứ gì lấy được từ hầm ngục! Dù có là cái áo rách tả tơi trông như quả bóng bay, miễn là hiệu quả tốt thì vẫn mặc! Chẳng ai kịp nghĩ đến gu thẩm mỹ! Lúc đó là sinh tử, không có thời gian để kén chọn! Mấy đứa đúng là bị chiều quá rồi!”

“Được rồi, được rồi, ông già.”

“Ông già? Ông giiiàà? Tôi chỉ hơn em có bốn tuổi thôi, nhãi nhép!”

“Ừ thì, nếu anh nói thế…”

Seo Min-gi xen vào để hòa giải.

“Thôi nào, thôi nào, dừng lại ở đây thôi. J, anh có muốn thể hiện con mắt thẩm mỹ vượt trội của mình bằng cách tự chọn đồ không?”

Seo Min-gi nhẹ nhàng đẩy lưng Cha Eui-jae. Anh cãi lại.

“Chọn cái gì?”

“Thì, như anh nói đấy, nếu lớp vỏ ngoài không quan trọng miễn hiệu năng tốt, thì chắc chắn anh phải có con mắt chọn vật liệu tốt hơn bọn tôi.”

“…”

“Sao không thử đi? Người ta nói kho của cô Park có vài thứ thú vị đấy.”

Chết tiệt. Chẳng lẽ lại làm ầm lên trong cửa hàng của người ta. Cha Eui-jae trừng mắt nhìn Lee Sa-young, người đang mải mê lục lọi mớ vật liệu trên bàn, rồi đi về phía các kệ hàng.

Những kệ hàng cao đến tận trần nhà, chất đầy hộp, vải, da, xương, răng, móng vuốt và đá ma thuật, tất cả sắp xếp mà như chẳng theo trật tự nào. Thoạt nhìn, trông như một đống hỗn độn của những thứ bỏ đi. Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ dâng lên trong lòng Cha Eui-jae. Anh đã từng thấy kiểu kệ bừa bộn thế này ở đâu rồi nhỉ?

‘Khoan đã?’

Chẳng phải xưởng của Hong Ye-seong ở thế giới đầu tiên cũng y hệt thế này sao?

Cha Eui-jae nhanh chóng quan sát xung quanh. Có phải cô Park lúc nào cũng bừa bộn thế này không? Anh quay sang hỏi Seo Min-gi, người đang theo sát phía sau.

“Cô Park… lúc nào cũng lộn xộn thế này à?”

“Hả? Không. Những kho khác của cô ấy sắp xếp rất gọn gàng. Chỉ có xưởng này mới như vậy.”

“…”

“Tôi đoán là để cô ấy lấy nguyên liệu nhanh hơn. Hoặc có lẽ cô ấy có hệ thống riêng.”

Chỉ là trùng hợp thôi sao?

Cha Eui-jae kéo một chiếc hộp đang mở ra và xem xét bên trong. Những món đồ lặt vặt phủ đầy bụi lăn lóc bên trong. Khi anh sắp mất hứng và định đẩy nó lại vào kệ, một thứ sáng lấp lánh bất chợt đập vào mắt anh.

“…”

Cha Eui-jae vội vàng gạt mớ lộn xộn sang một bên. Trong góc hộp có một…

‘Mảnh vỡ?’

Anh nhặt nó lên. Đó trông như một mảnh vỡ bị vỡ của một vật gì đó, có thể là một hạt châu. Bề mặt nhẵn bóng của nó có vài vết nứt nhỏ, và các cạnh sắc nhọn trông như có thể cắt vào tay nếu cầm không cẩn thận. Cha Eui-jae đưa mảnh vỡ lên ánh sáng. Mảnh trắng bóng loáng lấp lánh dưới ánh đèn trần. Mặc dù đây là thứ anh chưa từng thấy bao giờ, nó lại không hề xa lạ. Một cảm giác quen thuộc lạ kỳ.

Khi Cha Eui-jae đang chăm chú nhìn mảnh vỡ, Seo Min-gi tiến lại gần và hỏi.

“Đó là gì vậy?”

“Không biết.”

Ngay lúc đó, âm thanh của thứ gì đó đang bị kéo lê đến gần, cùng với sự hiện diện của một người đang tới gần. Cô Park đang đẩy một chiếc xe chở đầy vật liệu. Cô đặt chiếc xe cạnh bàn, phủi những giọt mồ hôi tưởng tượng, và khi nhận ra thứ Cha Eui-jae đang cầm, cô trông có vẻ bất ngờ.

“Ồ? Cái đó…”

“Cô biết nó là gì không?”

“Nó chắc là đã ở đây rất lâu rồi. Tôi mua lại cửa hàng này từ người khác, và đây là một trong những vật liệu còn sót lại của chủ cũ.”

“Chủ cũ?”

“Ừm… Ôi trời? Tôi không nhớ rõ lắm… nhưng đó là một người hơi kỳ quặc.”

Cô Park cố nhớ lại nhưng rồi lắc đầu.

“Lạ thật… Dù sao thì, nó là một trong những món còn sót lại. Tôi đã định vứt nó đi vì trông như một mảnh vỡ, nhưng một ngày nó biến mất. Hóa ra là nằm ở đó.”

Cha Eui-jae chăm chú nhìn mảnh vỡ. Bề mặt trắng bóng của nó dường như phát ra ánh sáng lung linh như sóng nước, lấp lánh rồi biến mất. Mỗi lần thấy ánh sáng đó, tim anh lại đập nhanh. Đó là sự lo lắng? Nôn nao? Hồi hộp? Anh không thể xác định được.

Trong lúc bận rộn chuyển vật liệu từ xe sang bàn, cô Park mỉm cười và nói:

“Có vẻ nó thu hút ánh nhìn của anh nhỉ?”

“…”

Lee Sa-young liếc qua Cha Eui-jae, nhún vai, rồi tiếp tục đánh giá các vật liệu mới bằng ánh mắt sắc bén. Cô Park quay sang nói với Cha Eui-jae:

“Hoho, nếu anh thích thì cứ lấy đi~ Tôi vốn định vứt nó mà. Coi như một món quà cho khách hàng mới.”

“Cô chắc chứ?”

“Tất nhiên, là anh thì lấy món nào cũng được.”

Cô nháy mắt. Cha Eui-jae siết chặt mảnh vỡ trong tay rồi cất nó vào kho đồ của mình. Âm thanh các vật dụng va vào mảnh vỡ vang lên rõ ràng.

-----

‘…Và sau đó, mọi chuyện bắt đầu vượt tầm kiểm soát.’

Nghĩ lại, anh cảm thấy hơi chán nản. Trong số những vật liệu mà cô Park mang ra lần hai, có vẻ như khá nhiều thứ đã thu hút sự chú ý của Lee Sa-young. Hắn và cô Park đã thảo luận rất lâu, so sánh đủ loại vật liệu với ma-nơ-canh.

Sao phải làm ầm lên chỉ vì một bộ trang phục? Không thể đo kích thước rồi làm cho xong sao? Cha Eui-jae phải đứng cạnh Seo Min-gi cho đến khi cuộc thảo luận của họ kết thúc. Chính xác hơn, anh chẳng có cơ hội xen vào. Nơi đó giống như một thế giới tách biệt, chỉ dành cho những người có sự đam mê mãnh liệt với thời trang.

--

“Anh đến rồi à, J.”

Khi Cha Eui-jae còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ ủ ê, Jung Bin là người đầu tiên chào anh. Bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, Cha Eui-jae khẽ cúi đầu đáp lại.

“Chào cậu.”

“Việc đến đây có khó khăn gì không?”

“Không, tôi chỉ cần kích hoạt cuộn dịch chuyển. Nhưng mà… phòng họp này…”

“Haha, chỉ là sở thích của Hong Ye-seong thôi.”

Jung Bin cười ngượng. Anh chỉ vào những chỗ ngồi trống ở hai bên Ham Seok-jeong.

“Chỗ của các anh ở đằng kia.”

“Bà ấy đúng là đang cố gắng phô trương hết mức có thể.”

Lee Sa-young lẩm bẩm với giọng bực dọc. Cha Eui-jae nhún vai và ra hiệu cho Lee Sa-young ngồi vào chỗ của mình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.