Hắn chạy trốn khỏi thế giới. Kẻ phản bội.
Những từ này tạo thành một chuỗi kỳ lạ. Cha Eui-jae chăm chú nhìn vào dòng chữ đỏ và nghiền ngẫm một lúc lâu. Kẻ phản bội, kẻ chạy trốn. Chạy trốn, kẻ phản bội… Mình đã từng bỏ chạy bao giờ chưa?
‘Mình không nghĩ là mình từng chạy trốn…’
J không bao giờ chạy trốn. Anh chưa từng có suy nghĩ hay lý do nào để làm thế, và hơn nữa, nếu anh bỏ chạy, sẽ có thêm nhiều người phải chết. Nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng J chính là một tấm khiên. Từ khi Cha Eui-jae thức tỉnh, anh chưa bao giờ nghi ngờ giá trị của bản thân.
Nhưng tại sao lại nói anh "chạy trốn"? Sự tò mò trỗi dậy. Cha Eui-jae gãi đầu một cách vô thức, rồi đưa tay ra cầm lấy chiếc máy tính bảng.
“J.”
Ngay lúc đó, một thứ màu đen che khuất tầm nhìn của anh. Lee Sa-young dùng lòng bàn tay che phần lỗ mắt của chiếc mặt nạ và kéo đầu tròn của anh về phía mình. Cha Eui-jae, định kháng cự, cuối cùng lại dừng lại và nghiêng đầu ra sau. Một giọng nói khô khốc cất lên,
“Anh đang làm gì vậy?”
“Hả?”
“Tại sao anh vẫn đang đọc mấy thứ vô lý này?”
“Hả? Ừ thì, phải có lý do gì đó mới viết mấy thứ này chứ, đúng không?”
“Lý do?”
“Người ta đâu có nói mấy thứ như thế này mà không có căn cứ…”
Lee Sa-young bĩu môi. Ngón tay của hắn, đang che lỗ mắt của mặt nạ, khẽ gõ nhẹ. Chiếc mặt nạ rung lên đôi chút.
“Anh hiền lành, hay chỉ là ngốc…”
“Em vừa nói gì đó?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/766144/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.