Lee Sa-young, nhận ra Cha Eui-jae đang giữ mình, ngồi thẳng dậy và nhìn quanh. Sau đó, khi thấy bia tưởng niệm phía sau họ, hắn cau mày.
“…Incheon? Sao chúng ta lại ở đây?”
“Đó là điều anh muốn biết.”
“Gì cơ…”
“Em mới là người đến đây. Anh đến tìm em.”
Cha Eui-jae thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lee Sa-young. Hắn, vẫn còn ngơ ngác nhìn anh, nhanh chóng lau mặt bằng tay. Nhưng rồi hắn sững lại khi thấy nước mắt trên tay. Biểu cảm của hắn vặn vẹo vì bực bội.
“Chết tiệt, chuyện quái gì…”
Lee Sa-young dụi mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Hắn mạnh tay chùi mặt lần nữa.
“Sao lại thế này…”
Càng chùi, mắt hắn càng đỏ hơn. Cha Eui-jae nắm tay Lee Sa-young và nhẹ nhàng lau đi nước mắt bằng tay áo khoác của mình. Nhưng nước mắt không ngừng rơi. Càng lau, nước mắt càng tuôn.
“Tại sao em vẫn khóc? …em đau à? Em cảm thấy không khỏe à?”
Đôi mắt tím nhìn Cha Eui-jae qua lớp tay áo. Cha Eui-jae có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm ẩn sau vẻ khó chịu và bực bội.
Đôi mắt đầy ấm áp.
Không còn là đôi mắt trống rỗng chỉ phản chiếu mỗi Cha Eui-jae trước đó.
“…”
Lee Sa-young khẽ cúi đầu để Cha Eui-jae dễ lau nước mắt hơn, rồi lẩm bẩm.
“…Em không phải là người khóc.”
“Gì cơ?”
“Không phải do ý em. Em không biết tại sao lại thế… Chết tiệt…”
Giọng nói của hắn như đứa trẻ đang giận dỗi, ngoại trừ những câu chửi thề đi kèm.
Lee Sa-young nắm lấy bàn tay Cha Eui-jae đang lau mắt hắn và áp vào má. Hắn thở dài nhỏ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/766170/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.