Cha Eui-jae mở mắt ra.
Anh đang đứng giữa nhà ăn quen thuộc của tiệm canh giải rượu. Hơi ấm đã chạm vào tay anh vừa biến mất như một ảo ảnh. Cha Eui-jae ngơ ngác vuốt ve bàn tay giờ trống rỗng của mình. Mặc dù đang ở một nơi có cảm giác như nhà, lòng anh lại thấy kỳ lạ và trống rỗng.
Anh ước gì có thể ở lại thêm một chút nữa. Chỉ cần 10 phút thôi, thậm chí 5 phút cũng đủ. Đã lâu rồi anh mới cảm thấy hối tiếc như vậy.
Anh nên gọi cảm giác hối tiếc này là gì đây?
“…”
Rầm… Mặt đất rung chuyển. Có vẻ như những mảnh vụn đã rơi xuống gần đó. Tấm chữ ký đóng khung trên tường rung lên rồi rơi xuống đánh ‘cạch’. Đó là chữ ký của Jung Bin. Cha Eui-jae chớp mắt. Bây giờ không phải lúc để khao khát một cảm xúc mơ hồ nào đó. Anh phủi bụi trên chữ ký của Jung Bin và đặt nó lại lên bàn.
Sau đó, anh bước đến quầy thu ngân. Dưới máy POS là chiếc mặt nạ của J, và một mảnh giấy nhớ màu vàng nhỏ được dán lên. Bằng nét chữ ngay ngắn và thanh thoát, có ghi;
[Tôi để nó ở đây vì biết rằng anh chắc chắn sẽ quay lại tiệm canh giải rượu này. Không cần cảm ơn tôi đâu. — Kỳ Tích Nhỏ Seo Min-gi]
Người này có thể thấy trước tương lai hay sao? Dù sao đi nữa, Cha Eui-jae cũng biết ơn. Anh đeo chiếc mặt nạ vào và nhanh nhẹn mở ngăn kéo dưới máy tính tiền. Bên trong ngăn kéo là sổ cái, một quả bóng nảy bụi bặm có vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/766190/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.