🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Chủ nhân?”

Cha Eui-jae đảo mắt xung quanh và nhận ra người đã rút Nanh Basilisk ra. Đó là Lee Sa-young, đứng đó với dáng vẻ cẩu thả trong bộ quần áo anh mặc ở Hầm Ngục Ký Ức.

“Không thể nào…”

Nanh Basilisk cựa quậy như một con cá sống, dường như để xác nhận rằng điều đó là đúng.

[Suy nghĩ của Nanh Basilisk: Cuối cùng, ta đã gặp lại chủ nhân của mình!]

[Suy nghĩ của Nanh Basilisk: Người này chỉ toàn bỏ mặc ta và thật là nhàm chán! Ta muốn quay lại với chủ nhân!]

Tuy nhiên, kẻ được gọi là chủ nhân, Lee Sa-young, chỉ khẽ gật đầu với vẻ thờ ơ.

“Anh làm gì đấy, Hyung? Nếu đã rút nó ra, thì hãy đâm vào hộp sọ đi.”

“À, không…”

“…Hả?”

[Suy nghĩ của Nanh Basilisk: Chủ nhân?]

[Nanh Basilisk có vẻ bị sốc.]

Dù không cần nói thành lời, nhưng tất cả đã rõ ràng. Cái lưỡi kiếm đang quẫy mạnh trong tay đột nhiên ngừng lại. Thay vì nhận ra hay chào đón người chủ của mình, kẻ được gọi là chủ nhân lại đang gợi ý việc giết đồng loại. Mặc dù Cha Eui-jae không có mối liên kết tình cảm đặc biệt nào với Basilisk, nhưng anh đã hình thành một sự đồng hành với nó trong khi trốn thoát khỏi Vết Nứt Biển Tây. Cha Eui-jae liếc nhìn Basilisk, thứ giờ đây đã im bặt, dù trước đó thường xuyên nói không ngừng.

“...Này ổn chứ?”

“Anh không nên hỏi điều đó cho bản thân sao...?”

“Không, không phải em. Là cái này cơ.”

Nanh Basilisk vẫn im lặng. Dù cảm thấy không chắc chắn, nhưng Cha Eui-jae đồng ý rằng trốn thoát khỏi nơi này là ưu tiên hàng đầu, như Lee Sa-young đã đề xuất. Anh điều chỉnh lại tay cầm trên Basilisk. Cảm giác déjà vu tràn đến, nhưng không còn sự bối rối nào nữa. Giờ đây, anh có người để bảo vệ.

Yoon Ga-eul không còn nhiều thời gian. Anh phải trở về. Anh cúi xuống nhìn đống xương dưới chân, có lẽ đã hòa lẫn với xương của đồng đội mình. Tuy nhiên…

“…”

Liệu anh có thể quay lại nơi này không?

Liệu anh sẽ lại bỏ chạy, bỏ mặc họ?

Đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh.

“Anh có thể quay lại được, J.”

Một giọng nói tràn đầy chắc chắn cất lên. Cha Eui-jae ngẩng đầu lên. Yoon Ga-eul, người đã cố nén cơn ho, đang nhìn Cha Eui-jae với đôi mắt sáng vàng rực rỡ.

“Linh hồn của chúng ta sẽ nhớ đường quay lại nơi này. Có thể chúng ta không thể trở lại nhiều lần, nhưng vẫn có thể di chuyển. Giống như cách em tìm được anh, J, sau khi bị kéo đến đây.”

“…”

“Nhưng, có lẽ anh muốn tìm họ ngay bây giờ…”

Yoon Ga-eul cúi đầu, xoay xoay đôi tay.

“Em xin lỗi vì không thể giúp anh tìm họ ở đây. Em ước gì chúng ta có nhiều thời gian hơn…”

Dù được nói rằng họ có thể quay lại, một cảm giác lo lắng nhỏ vẫn còn. Cảm giác tội lỗi vì không thể cứu họ sẽ mãi ám ảnh Cha Eui-jae. Nhưng.

“…Không, nhờ có em, anh giờ đã biết rằng có đồng đội ở đây.”

“…”

“Nếu không có em, anh sẽ tiếp tục lang thang gần Vết Nứt Biển Tây, không làm được gì cả.”

Cha Eui-jae chạm mắt với Lee Sa-young, người đang đứng sau Yoon Ga-eul. Thấy người thành công duy nhất của mình, Cha Eui-jae mỉm cười một cách kiên định.

“Cảm ơn em.”

Yoon Ga-eul mím môi và gật đầu, thô bạo lau mắt bằng tay áo. Cha Eui-jae hít một hơi sâu, rồi nhảy vút lên không trung.

Phụt—

Cha Eui-jae đáp nhẹ xuống đống xương. Một hộp sọ rắn khổng lồ với miệng há rộng hiện ra. Những chiếc răng sắc nhọn và hàm dưới bị phủ đầy tro trắng. Ở giữa hộp sọ là một vết đen— vết mà anh đã đâm Basilisk vào.

“Nó thực sự là nơi giống hệt.”

Giống như Vết Nứt Biển Tây.

Tim anh đập dồn dập. Sự lo lắng siết chặt lòng anh, sợ rằng sự im lặng đáng sợ ấy có thể quay lại. Những vết thương đã khắc sâu vào tâm hồn Cha Eui-jae sẽ không dễ dàng lành. Tuy nhiên, không cần nghi ngờ. Anh chỉ cần làm tất cả những gì mình có thể.

Cha Eui-jae nắm chặt Nanh Basilisk bằng cả hai tay. Rồi, anh giơ cao thanh kiếm—

Thịch, anh đâm nó vào vết sẹo.

“…”

Ùng... Cha Eui-jae ngước nhìn lên. Không khí tĩnh lặng bắt đầu rung động khi dòng chảy đảo ngược. Một xoáy trắng xuất hiện phía sau Nanh Basilisk.

“À, thành công rồi…”

Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra. Cha Eui-jae bám chặt vào Nanh  Basilisk, thở ra một hơi dài. Soạt! Một tiếng hét nhỏ vang lên theo sau là cú tiếp đất nhẹ nhàng. Lee Sa-young đứng đó với Yoon Ga-eul, được bọc trong một chiếc áo choàng đen, kẹp dưới cánh tay anh. Yoon Ga-eul, mặt tái nhợt, che miệng thì thầm.

“Chất độc… Mình không nên chạm vào anh ấy…”

“Đứng vững nào.”

“Vâng, vâng…”

Yoon Ga-eul loạng choạng đứng lên. Họ im lặng đứng trước xoáy nước. Nhưng không còn thời gian để do dự. Cha Eui-jae ra hiệu cho hai người kia bằng ánh mắt. Sau đó, anh rút Nanh Basilisk ra và là người đầu tiên lao mình vào xoáy nước.

----

…Cha Eui-jae mở mắt.

Trần nhà tối đen chào đón anh. Cha Eui-jae bật dậy. Sau khi chớp mắt vài lần để thích nghi với bóng tối, anh mới dần dần nhận ra xung quanh. Anh đang nằm trên một chiếc giường, trong một căn phòng không bật đèn. Một cơn đau nhói thắt chặt sau bàn tay.

“Gì thế này…”

Có một ống truyền dịch cắm vào sau tay anh. Là Seo Min-gi đã làm chuyện này ư? Cha Eui-jae cẩn thận rút ống ra và đảo mắt nhìn quanh. Có một chiếc giường khác ngay bên cạnh. Anh kéo rèm quanh giường ra. Lee Sa-young cũng đang nằm đó, với một ống truyền dịch cắm vào tay.

“…Lee Sa-young.”

Anh gọi tên nhẹ nhàng, và đôi chân mày thanh tú của Lee Sa-young khẽ giật giật. Ugh… Một tiếng rên nhỏ kèm theo ánh mắt mở lờ đờ.

“…À …Đây là đâu vậy?”

“Anh không biết. Có lẽ là một phòng bệnh?”

“…Ugh.”

Lee Sa-young ôm đầu.

“Chờ đã, đầu em đau à? Để anh đi gọi người.”

Cha Eui-jae vội mở cửa. Một không gian quen thuộc kỳ lạ hiện ra. Một nơi hoang vắng, đến mức khó tin rằng có người ở đây. Một chiếc ghế sofa quen thuộc được đặt ở phòng khách. Đây là nhà của Lee Sa-young.

Và…

Cha Eui-jae đờ đẫn nhìn ra cửa sổ lớn.

Tro trắng đang rơi từ bầu trời.

“…Tại sao?”

Ngay lúc đó, một âm thanh bíp vang lên khắp phòng khách yên tĩnh. Đó là từ hệ thống liên lạc nội bộ.

—Hội trưởng, đây là Seo Min-gi. Vì không phải chuyện cần báo cáo trực tiếp, nên tôi để lại tin nhắn ghi âm. Tình hình bên ngoài không tốt. Hố đen đột nhiên chuyển thành màu trắng, và mảnh vỡ không ngừng rơi từ đó. Hơn nữa, vô số người bị nhiễm đang đi lại khắp nơi, tấn công cả thường dân và những người thức tỉnh, như thể chờ sẵn thời khắc này.

Tại sao?

—Hiện tại, Hội Pado đã vào chế độ khẩn cấp, và theo lệnh của Phó Hội trưởng Bae Won-woo, chúng tôi đang tập trung cứu thường dân và xử lý những kẻ bị nhiễm. Báo cáo hết.

—…

Sau một khoảng im lặng dài, một câu cuối cùng được thêm vào.

—Tôi chân thành hy vọng J và Hội trưởng sẽ sớm quay lại.

Bíp, bíp, bíp… Hệ thống liên lạc nội bộ tắt. Cha Eui-jae đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên cửa sổ và đờ đẫn nhìn ra bên ngoài. Cảnh tượng này giống hệt một thế giới đã bị hủy diệt. Điều này không thể nào xảy ra trong thế giới này. Có điều gì đó đã sai. Phải có điều gì đó đã kích hoạt nó.

Ngay lúc đó, anh cảm thấy có sự rung động từ không trung. Cha Eui-jae thò tay vào kho đồ như bị thu hút theo bản năng. Nanh Basilisk đang rung lên.

Khi anh rút Nanh Basilisk ra, những suy nghĩ của nó hiện lên.

[Suy nghĩ của Nanh  Basilisk: Là vì Chủ nhân không còn ở đây.]

“Gì? Ý ngươi là sao?”

[Suy nghĩ của Nanh Basilisk: …Ngươi không biết à? Đồ ngốc.]

[Suy nghĩ của Nanh Basilisk: Chủ nhân đã giữ cho thế giới sụp đổ đó không hòa lẫn vào thế giới của các ngươi.]

Chủ nhân.

Dựa vào phản ứng và những hình ảnh thoáng qua của Basilisk, chủ nhân ban đầu của nó rất có thể là Lee Sa-young. Là Lee Sa-young đã lang thang một mình trong thế giới bị hủy diệt mà họ từng ghé thăm.

[Suy nghĩ của Nanh Basilisk: Chủ nhân vừa là cai ngục vừa là xiềng xích.]

Giữ chúng tách biệt, ngăn không cho hòa vào nhau. Một cái xiềng xích. Tro trắng và tàn tích từ thế giới bị hủy diệt đang rơi xuống từ hố trắng giờ đây đã chuyển màu. Vết Nứt Biển Tây, vốn đã được kết nối với thế giới bị hủy diệt, cùng với hiện tượng hầm ngục xói mòn ngày càng tăng nhanh. Nếu hầm ngục xói mòn cũng do thế giới bị hủy diệt xâm lấn…

Suy nghĩ của Nanh Basilisk tiếp tục.

[Suy nghĩ của Nanh Basilisk: Nhưng khi Chủ nhân biến mất…]

Hố trắng lóe sáng. Ngay sau đó, một thứ gì đó khổng lồ và trắng bắt đầu chậm rãi trồi ra từ hố trắng.

[Suy nghĩ của Nanh Basilisk: Thế giới bị hủy diệt đang đến.]

Đó là một con cá voi khổng lồ, giống hệt như con mà họ đã nhìn thấy trong thế giới bị hủy diệt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.