Chiếc giường mà họ từng nằm, rồi khung nhà và tường bao quanh căn nhà biến mất, để lại một khoảng không trắng tinh.
Giữa làn tro trắng cuốn xoáy, như một cơn bão nhỏ, Cha Eui-jae kéo bàn tay mà anh đang nắm chặt, ôm lấy thân hình to lớn như muốn bảo vệ. Thân hình ấy không chống cự mà để anh ôm chặt. Nhưng chỉ trong chốc lát— hơi ấm từng hiện diện trong vòng tay anh dần biến mất.
Đôi mắt Cha Eui-jae mở to. Anh thả lỏng hai cánh tay đang quấn quanh lưng kẻ kia và mở bàn tay để kiểm tra. Chúng trống rỗng— cánh tay anh, bàn tay anh.
Cha Eui-jae nghiến răng và hét lớn.
“Lee Sa-young!”
Ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt Cha Eui-jae mở to. Trong khoảng không từng là hư vô, một người mặc đồ đen đang quỳ, tựa nửa thân trên vào một vật màu đen. Dáng lưng ấy, dù quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ. Tất nhiên, không mấy ai nhìn thấy lưng mình, nhưng anh biết.
Đó là ‘mình.’
Cha Eui-jae trừng trừng nhìn bóng dáng ấy. Cuối cùng, ‘anh ấy’ ngẩng đầu lên. Từ từ đứng dậy, ‘anh ấy’ cúi xuống nhìn thứ mà mình đã tựa vào. Đó là một chiếc quan tài đen. Giọng nói vang lên dịu dàng, ấm áp.
“Ổn rồi mà.”
“Chỉ cần ngủ thêm một chút nữa thôi.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ‘Cha Eui-jae’ bước đi. 'Anh' băng qua sân đầy cỏ khô héo úa. Ở một góc sân, ngọn lửa bùng cháy dữ dội từ lò nung, và mùi khét gay gắt xộc vào mũi. ‘Cha Eui-jae’ mạnh bạo kéo cánh cửa trượt đóng chặt ra.
Giữa xưởng làm việc bừa bộn với dụng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-san-muon-song-an-dat/766202/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.