Cha Eui-jae mở mắt. Một thứ gì đó ẩm ướt và nặng trĩu đè lên đôi mắt đang nhức nhối của anh. Có vẻ như đó là một chiếc khăn ướt. Chẳng phải chuyện này đã xảy ra gần đây rồi sao? Dưới lớp khăn, Eui-jae chớp mắt vài lần. Toàn thân đau nhức như bị ai đó đánh bầm dập.
‘…Đây là đâu?’
Rõ ràng anh đã ngất xỉu trong thư viện, nhưng giờ lại đang nằm cô độc trên một chiếc giường lạ lẫm nào đó. Vừa sờ lớp chăn mềm mại và nặng nề, Eui-jae vừa chìm trong suy nghĩ. Đây chắc chắn không phải phòng bệnh của Hội viện Seowon. Không có mùi thuốc sát trùng hay gió lạnh len qua những kẽ tường chắp vá. Tấm chăn này cũng mềm mại hơn, quen thuộc hơn.
Eui-jae gạt chiếc khăn ướt sang một bên và chớp mắt thêm lần nữa. Mọi thứ vẫn chìm trong bóng tối. Thứ duy nhất hiện rõ là con số màu đỏ hiển thị 25 giờ, giảm đáng kể so với trước đó.
‘Mình đã mất gần một ngày…’
Không thể lãng phí thêm thời gian. Khi anh cố gắng ngồi dậy, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
“…Tỉnh rồi sao?”
Eui-jae rùng mình, vai khẽ co lại. Một tiếng thở dài khe khẽ vọng tới, mang theo sự không hài lòng rõ rệt. Anh vô thức nín thở, lặng lẽ quan sát động tĩnh xung quanh. Chậm một nhịp, suy nghĩ lóe lên trong đầu:
‘…Là Sa-young sao?’
Âm thanh bước chân vọng lại, cố tình tạo ra tiếng động. Những bước chân tiến gần đến bên giường và dừng lại. Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên:
“Đau không? Tay.”
“…Tay?”
Eui-jae thử cử động ngón tay. Một thứ gì đó được quấn chặt quanh các ngón tay anh. Giọng nói trầm thấp tiếp tục lẩm bẩm:
“Em đã bôi thuốc và quấn băng rồi. Nhưng móng tay gãy thì thuốc không thể chữa lành ngay được.”
“À…”
Chỉ lúc đó, anh mới nhận ra cảm giác đau rát ở đầu ngón tay. Trước đó, cơn đau khắp người đã khiến anh không chú ý đến nó. Eui-jae lần mò các ngón tay và trả lời:
“…Cũng chịu được.”
“Nếu đau quá không chịu nổi thì bảo em. Ở đây có thuốc giảm đau.”
“Ừ.”
Anh gắng gượng vắt ra từng từ từ giọng nói khàn đặc không thể thốt lên:
“Đây là… đâu?”
“Nhà.”
“Nhà?”
“Ngôi nhà chúng ta từng sống ở thế giới này.”
Có phải là nơi anh từng thấy qua ký ức của Sa-young kia? Eui-jae nghiêng đầu, cố gắng phán đoán, nhưng đôi mắt không thể nhìn thấy khiến mọi suy đoán trở nên vô nghĩa.
“Anh có đói không?”
“À… không hẳn.”
“Dù sao cũng phải ăn. Anh còn phải uống thuốc.”
Một thứ gì đó lạnh lẽo bất ngờ vươn đến. Eui-jae lùi lại theo bản năng, nhưng thứ đó vẫn vững vàng tại chỗ. Anh cẩn thận đưa tay ra dò xét và chạm phải một bàn tay mang găng da. Chủ nhân của bàn tay khẽ thì thầm:
“Cầm lấy và đứng dậy.”
“Không, anh không cần. Anh tự đi được.”
“Để làm gì? Đi lung tung rồi va vào đồ à? Anh còn chẳng biết cấu trúc ngôi nhà…”
Giọng nói rợn người chế giễu. Vậy là việc anh không nhìn thấy gì đã bị phát hiện. Chắc chắn không thể giấu nổi. Eui-jae nhanh chóng suy nghĩ. Vậy còn việc anh đang biến dị? Điều đó cũng bị lộ sao? Khi chưa kịp kết thúc dòng suy nghĩ, giọng nói lạnh lẽo lại thúc giục:
“Dù sợ thì cũng nắm lấy.”
Nghe giọng nói ấy, từng sợi tóc gáy của Eui-jae dựng lên. Anh nuốt khan, miễn cưỡng nắm lấy tay kia và từ từ đứng dậy. Đôi chân anh chạm vào sàn gỗ lạnh lẽo, các ngón chân co rúm lại. Sa-young nhẹ nhàng kéo tay anh, ra hiệu đi theo. Eui-jae khập khiễng bước, đôi mắt đảo quanh trong vô vọng.
‘Cứ như mình đang bị dẫn đi vậy…’
Là do không nhìn thấy hay vì cảm giác từ chiếc găng tay, anh không rõ nữa. Nhưng bàn tay dẫn dắt anh lúc này không còn mang cảm giác của một con người. Nó giống như thứ gì đó, gần với một con quái vật, đang dắt anh đi.
Chỉ lúc này, Eui-jae mới thực sự hiểu. Tại sao thường dân hay những thợ săn cấp thấp không dám đến gần Sa-young. Không chỉ vì chất độc, mà còn bởi chính sự tồn tại của hắn. Chỉ cần đứng ở đó, hắn đã tạo ra áp lực khổng lồ, như thể đè nặng lên tất cả xung quanh.
Eui-jae theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Sợ người trước mắt. Anh cố gắng che giấu cơ thể đang run rẩy, dù biết rằng điều đó hoàn toàn vô ích.
Tiếng tim anh đập nhanh, hơi thở có phần gấp gáp, ánh mắt bất lực đảo trong không trung, những cái nuốt khan, mồ hôi lạnh, đôi tay run rẩy – tất cả đều không thể qua mắt Sa-young. Nhưng hắn chẳng nói lời nào.
Chính sự im lặng ấy khiến Eui-jae càng sợ hãi hơn.
Nhưng anh phải chịu đựng.
Eui-jae tự nhủ với chính mình: Sa-young không đáng sợ. Sa-young… không đáng sợ. Anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, lấy lại giọng nói tự nhiên nhất và hỏi:
“Chuyện đó sao rồi? Việc Jung Bin gọi ấy.”
“À ha… Trong tình huống này mà anh vẫn tò mò chuyện đó sao?”
Sa-young buông lời mỉa mai.
“Dĩ nhiên. Em đã bảo là không đi rồi.”
“…Vậy ổn chứ?”
“Đi sao được. Làm sao em có thể đi khi vừa rời mắt một chút, anh đã nằm lăn ra sàn rồi.”
Anh không thể nói gì để đáp lại. Ngón tay mang găng của Sa-young lướt nhẹ qua lòng bàn tay Eui-jae.
“En đã nhờ Honeybee đi thay.”
“…Cô ấy có đi không?”
“Khi nghe em nói anh ngất, cô ấy càu nhàu một chút rồi cũng đi thôi.”
Phải, Honeybee là người tận tụy. Nghĩ đến dáng vẻ mạnh mẽ của cô ấy khi đáp lại lời của Sa-young và bước lên một cách vững chãi, nỗi sợ trong lòng Eui-jae dần dịu bớt. Người dẫn đường phía trước đột ngột dừng lại. Một mùi hăng hắc xộc vào mũi anh – mùi của cái chết. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sau gáy.
“Ngồi đây đi.”
Tiếng kéo ghế vang lên. Một bàn tay hướng dẫn anh đến nơi. Eui-jae mò mẫm ngồi xuống ghế. Chủ nhân của bàn tay đứng phía sau anh, hai tay giữ lấy lưng ghế.
“……”
Eui-jae nuốt khan. Anh cảm nhận được ánh mắt sắc sảo đang soi xét khắp cơ thể mình. Mỗi nơi ánh mắt ấy lướt qua đều để lại cảm giác như bị thứ gì đó sắc nhọn đâm sâu vào. Cảm giác như mọi bí mật của anh đều bị phơi bày.
Eui-jae vội lau những giọt mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay lên quần.
Kétt…
Tiếng động phía sau lưng anh xa dần sau khi chiếc ghế được đẩy vào. Eui-jae cố gắng kìm nén tiếng thở dốc và lấy lại nhịp thở đều. Người chăm sóc anh, chắc chắn là Sa-young. Nhưng có lẽ vì anh không nhìn thấy gì, hoặc có lẽ vì giờ đây anh chỉ là một người thường…
Cảm giác như đang ở cạnh một con quái vật.
Cạch. Một chiếc bát được đặt xuống. Hương thơm béo ngậy và hơi ấm lan tỏa xung quanh.
‘…Cháo sao?’
Đầu ngón tay anh chạm vào thứ gì đó lạnh và dài – có lẽ là chiếc thìa. Sa-young đã đưa nó cho anh. Eui-jae cầm lấy chiếc thìa trong im lặng.
“……”
Anh không hề đói. Sự hiện diện của người trước mặt quá áp đảo. Từ lúc mở mắt, bản năng sinh tồn đã chiếm trọn mọi suy nghĩ, lấn át tất cả nhu cầu khác. Trong tình cảnh này, làm sao anh có thể cảm thấy đói được?
Nhưng Eui-jae vẫn di chuyển tay. Một tay anh cầm lấy chiếc bát, tay kia cầm thìa và xúc một muỗng cháo. Anh ép bản thân đưa nó vào miệng.
Không hề cảm nhận được mùi vị. Chỉ có cảm giác nóng bỏng trên đầu lưỡi. Anh cố gắng nuốt xuống một cách khó khăn.
“……”
Eui-jae chạm vào chiếc bát, ngập ngừng hỏi:
“Em mua à?”
“Muốn vậy lắm. Nếu còn quán cháo nào mở cửa.”
“…Em tự nấu sao?”
“Em nhờ người khác làm. Vì nếu em làm….”
Hắn bỏ lửng câu nói. Nhưng Eui-jae đã biết phần còn lại, nên anh không buồn hỏi thêm. Thay vào đó, anh xúc một muỗng lớn và ép bản thân ăn thêm.
Không biết đã ăn bao nhiêu, chỉ đến khi chiếc thìa chạm vào đáy bát, anh mới dừng lại. Eui-jae đặt chiếc thìa xuống. Cảm giác gượng ép khi ăn khiến anh không mấy dễ chịu. Dù vậy, anh vẫn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.
“Cảm ơn, anh ăn xong rồi.”
“……”
Không có câu trả lời. Áp lực từ sự hiện diện kia vẫn không hề giảm bớt. Một lát sau, một bàn tay nhấc đi bát và thìa, rồi đặt thứ gì đó giống một chiếc cốc xuống gần tay Eui-jae. Anh dò dẫm cầm lấy cốc và nhấp một ngụm. Đó là nước mát. Anh thở hắt ra một hơi ngắn, rồi tựa lưng vào ghế. Cảm giác như đang bước trên dây, chỉ cần lệch một chút sẽ rơi xuống vực sâu.
Ào ào…
Tiếng nước vang lên. Eui-jae lấy tay che miệng, khẽ ho vài tiếng. Khụ khụ.
Ngay lúc đó,
Choang! Tiếng bát vỡ vang lên chói tai.
Eui-jae giật mình, định đứng dậy theo phản xạ, nhưng một bàn tay lớn đã giữ chặt vai anh, ấn mạnh anh ngồi xuống.
“Á…!”
“Đừng đứng dậy.”
“Này, đợi đã, đau đấy…”
“Tay.”
“Gì cơ? Đột nhiên nói tay là sao?”
“Đưa tay đây!”
Giọng nói lớn vang lên, gay gắt và nặng nề. Bàn tay lớn nhanh như chớp túm lấy bàn tay mà Eui-jae vừa dùng để che miệng. Cùng lúc đó, anh nhận ra sự thật.
‘Em ấy biết.’
Sa-young biết. Đã biết Cha Eui-jae đang biến dị. Cả cơ thể anh lạnh toát, như thể bị nhấn chìm trong nước băng giá.
Chỉ vài giây sau, bàn tay đang giữ chặt vai anh buông ra. Eui-jae vội vàng đứng dậy, chộp lấy bàn tay đang rời xa.
“Này, chờ đã!”
“Bỏ ra.”
“Vừa rồi chỉ là sặc thôi! Không phải như em nghĩ đâu…”
“Bảo bỏ ra!”
Giọng nói sắc lạnh vang lên, pha lẫn hơi thở dồn dập. Trong tiếng nước ào ào, Eui-jae nhận ra sự thay đổi nhỏ trong hơi thở ấy – một sự thay đổi chỉ có thể nhận thấy nếu ai đó đang tập trung hoàn toàn vào Sa-young.
Anh cẩn thận lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng:
“Em…”
“……”
“Em đang khóc à?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.