Dù bất kỳ hình dạng nào anh vẫn là anh của em,
anh trai
-------
Những cơn sóng lạnh lẽo vỗ vào chân và chân anh. Cha Eui-jae không bận tâm, tiếp tục bước về phía trước. Splish, splash. Khi nước đã ngấm đến tận thắt lưng, giống như Mackerel vài phút trước, anh quay lại. Lee Sa-young đứng trên bãi cát trắng, nơi những con sóng chạm vào chân hắn, nhìn anh.
Hắn đã tháo mặt nạ. Mái tóc đen cùng vạt áo khoác dài tung bay trong gió. Hắn trông…
“Em… không thể xuống.”* (chất độc lan trong nước)
“…”
“Nếu em vào… có thể anh sẽ chết.”
Gương mặt hắn nhuốm vẻ u sầu.
“…”
Hắn đã như thế này khi chờ mình ở biển Tây sao? Cảm giác thật lạ lẫm, như thể anh vừa nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy. Cha Eui-jae tháo chiếc mặt nạ che mặt mình, rồi ném nó về phía Sa-young bằng tất cả sức lực. Bị bất ngờ, Sa-young vội bắt lấy chiếc mặt nạ, đôi mắt mở to kinh ngạc. Cha Eui-jae chỉ tay về phía hắn.
“Anh sẽ quay lại.”
“…”
“Chờ anh!”
Với những lời đó, Cha Eui-jae tiếp tục lội sâu hơn vào biển. Nước lạnh cùng lớp tro trắng cứ kéo anh xuống. Khi nước đã dâng đến cổ, Cha Eui-jae hít một hơi thật sâu và lao mình vào đáy biển.
Và, để lại phía sau, chỉ còn Lee Sa-young, một mình.
“…”
Hắn khẽ lướt ngón tay lên chiếc mặt nạ, rồi, chầm chậm, áp môi lên đó trong một nụ hôn đầy thận trọng.
------
Biển trắng hóa chỉ còn là một khối nước tù đọng, lạnh lẽo và vô hồn.
‘Giờ thì mình đã hiểu tại sao cậu ấy lại nói như vậy.’
Dưới đáy nước, không hề có sự sống. Không một cọng rong biển, không con cá, vỏ sò, thậm chí cát hay đá sỏi cũng hoàn toàn biến mất—chỉ còn một khoảng trống rỗng, tối tăm và tuyệt vọng. Nước đen như mực, không một tia sáng nào có thể lọt qua. Một vùng đất chết, nơi mà sự sống từng tồn tại giờ đã trở thành ký ức xa xăm.
Dù Cha Eui-jae có kiên cường đến đâu, việc sống sót trong làn nước này lâu dài là điều không thể. May mắn thay, không quá xa, có thứ gì đó khẽ động đậy. Chiếc áo sơ mi caro quen thuộc mà Mackerel đã mặc. Cha Eui-jae lập tức bơi nhanh về phía đó.
Mackerel trông như một bóng ma, gương mặt nhợt nhạt không còn chút sức sống, cơ thể mềm nhũn từ từ chìm xuống đáy.
‘Đừng hòng chết trước mặt tôi.’
Ngay khi anh vươn tay ra, một thứ gì đó xuất hiện trong tầm mắt.
Một cửa sổ hệ thống.
----
[Cảnh báo! Phát hiện đang xuất hiện tình huống sai lệch nội dung dữ liệu vốn có. Có thể gây chệch hướng...]
[Có chắc chắn muốn tiếp tục?]
-----
"Mình có muốn tiếp tục không?"
‘Tất nhiên là có!’
Eui-jae siết chặt chiếc áo sơ mi caro bằng tất cả sức lực. Đột nhiên, cửa sổ hệ thống đang nhấp nháy biến đổi. Một luồng sáng chói lòa bùng nổ, tràn ngập không gian.
----
[Đó là cách mọi thứ phải diễn ra, vì ■■ của tôi.]
[Lần này, đừng thất bại.]
----
Đôi mắt Cha Eui-jae mở to. Ánh sáng từ cửa sổ hệ thống dần mờ đi, như tan biến vào bóng tối, để lại hình dáng bất động của Mackerel lơ lửng phía trước.
‘Vừa rồi… đó có phải là…’
Giọng nói đó… chẳng phải nghe giống Hong Ye-seong sao?
Nhưng anh không có thời gian để suy nghĩ. Việc đưa Mackerel ra khỏi nước ưu tiên hàng đầu. Liệu cậu ấy còn thở không? Cha Eui-jae luồn cánh tay trái qua người Mackerel, giữ chặt cậu bên mình, rồi bắt đầu dùng toàn bộ sức lực để bơi lên mặt nước.
Và rồi, chuyện đó xảy ra.
-----
[Cảnh báo! Hình phạt vì thay đổi dữ liệu sẽ được áp dụng.]
[Chú ý! Hệ thống áp đặt hình phạt vật lý. Suy yếu...]
---------
‘Cái gì?’
Cả Mackerel lẫn Cha Eui-jae ngày càng cảm thấy nặng nề hơn, như thể có những quả tạ vô hình đang kéo họ xuống đáy. Anh cảm nhận được sức lực của mình dần cạn kiệt. Không, chuyện này không thể xảy ra. Tại sao hệ thống lại làm thế? Nó phát điên rồi sao?
‘Ngay lúc này, tại sao chứ…!’
Dù anh có vùng vẫy thế nào, cả hai vẫn tiếp tục chìm sâu hơn. Cha Eui-jae nghiến răng, lòng đầy căm phẫn. Anh không muốn bị chôn vùi dưới này cùng Mackerel. Nhưng anh cũng không thể buông tay cậu ra.
‘Bằng mọi giá… mình phải làm được!’
Hình ảnh Lee Sa-young hiện lên trong tâm trí anh—ánh mắt cô độc của hắn. Anh không thể bỏ hắn lại một lần nữa. Anh đã hứa sẽ quay lại.
Đôi mắt Cha Eui-jae bừng sáng với ánh xanh rực rỡ. Anh siết chặt Mackerel trong tay, nhưng đột nhiên, một thứ gì đó cứng chạm vào chân anh.
‘…Hả?’
Anh cúi xuống. Trong bóng tối đen kịt, một thứ trắng xóa đang uốn lượn phía dưới họ. Những bong bóng sủi lên xung quanh, nhẹ nhàng nâng cả anh lẫn Mackerel về phía mặt nước.
Cha Eui-jae hạ thấp cơ thể, tay anh khẽ lướt qua thứ mà mình đang đứng lên. Nó trơn nhẵn và lạnh lẽo. Anh thở ra một hơi thật chậm, giọng nói tan biến trong làn bong bóng.
“…Cậu là anh trai Mackerel à?”
Bề mặt bên dưới anh khẽ rung lên. Sử dụng kỹ năng Mắt dò tìm, anh nhìn thấy một sinh vật khổng lồ đang bơi phía dưới họ. Nó không phải cá, mà là một sinh vật đột biến mang hình dáng của một con cá—thứ có lẽ từng là con người.
“…”
Cha Eui-jae nhắm mắt lại. Liệu một con quái vật đã đột biến có thể giữ lại chút ý thức nào không?
Trong khoảnh khắc này, anh muốn tin rằng nó có.
Vào giây phút cuối cùng, khi không khí trong phổi gần như cạn kiệt, Cha Eui-jae và Mackerel trồi lên khỏi mặt biển lạnh giá.
“Khụ khụ!”
Splash! Nước lạnh lại ào ạt dội xuống, bao phủ họ khi cả hai ngã xuống vùng nước nông gần bờ. May mắn thay, nước đủ nông để Cha Eui-jae cảm nhận được mặt đất bên dưới chân mình. Anh nằm sấp, chống tay xuống đất, thở hổn hển, ho sặc sụa khi một bàn tay cẩn thận đặt lên vai anh.
“Anh ổn chứ?”
Cha Eui-jae chớp mắt qua tầm nhìn mờ mịt, nhìn lên. Lee Sa-young đang quỳ trong nước, không hề quan tâm đến chiếc áo khoác và quần dài ướt sũng, ánh mắt đầy lo lắng.
Cha Eui-jae lau mặt, cố nhìn rõ hơn, rồi quay sang bên cạnh. Mackerel đang nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên bầu trời. Cha Eui-jae hất cằm về phía cậu ấy.
“Cậu ấy còn sống không?”
“Còn thở.”
“Suýt thì toi… mềm oặt như thế kia… tôi còn tưởng phải làm hô hấp nhân tạo.”
Mặt Lee Sa-young lập tức sầm xuống.
“Đừng nghĩ đến chuyện đó.”
“Chỉ là nghĩ thôi. Phải giữ cậu ấy sống mà, đúng không?”
Cha Eui-jae cố đứng dậy nhưng chân anh lảo đảo, mất thăng bằng và ngã về phía trước. Lần này, một cánh tay mạnh mẽ đã kịp đỡ lấy anh. Lee Sa-young nheo mắt.
“…Lại nữa à?”
“…Đúng vậy.”
Cha Eui-jae quay đi, trông có vẻ lúng túng. Cánh tay đang đỡ anh dịu dàng hơn.
“Anh đúng là điên thật. Anh gần như kiệt sức ở cái đại dương đó—anh có biết mình suýt chết không? Anh nghĩ gì thế hả?”
Dù giọng Lee Sa-young ngày càng to, Cha Eui-jae chỉ nhún vai, không mấy bận tâm. Nhưng cơ thể anh có gì đó không ổn. Nó không giống cảm giác khi năng lượng của Lee Sa-young đàn áp anh.. Đây là… một cái lạnh thấu xương.
‘À phải rồi. Lạnh quá.’ Anh khịt mũi. ‘Cái thân thể thường dân này thật bất tiện.’
“Sa-young.”
“Gì?”
“Lạnh quá.”
“…Chết tiệt.”
Lee Sa-young lầm bầm một tiếng chửi nhỏ, rồi cởi áo khoác của mình quấn quanh Cha Eui-jae, sau đó nhấc bổng anh lên. Cha Eui-jae lắc đầu, khiến những giọt nước nhỏ từ tóc anh bắn ra. Lee Sa-young cau mày.
“Anh làm cái gì vậy, chó con à? Ngồi yên đi, không có khăn lau đâu.”
“Anh sẽ tự khô.”
“Trước khi anh khô thì anh sẽ cảm lạnh.”
“Lần cuối anh cảm lạnh là khi nào ấy nhỉ? Chẳng nhớ nổi.”
“Thế thì hôm nay có thể sẽ là ngày đó, nên ngồi yên đi.”
“Sa-young.”
“Gì nữa?”
“Đưa cả Mackerel theo được không?”
“Cậu ta là người Thức tỉnh. Nằm đó một lúc cũng không sao. Anh là ưu tiên số một.”
Lee Sa-young bế Cha Eui-jae khỏi bãi biển, đưa anh đến một bức tường bê tông thấp, nơi hắn cẩn thận đặt anh xuống. Sau đó, hắn lục lọi trong không gian chứa đồ, lấy ra một vài món vải rồi phủ kín người Cha Eui-jae.
Nặng… Cha Eui-jae cuộn mình dưới lớp vải, hơi nhăn mặt nhưng vẫn chịu đựng, cảm nhận từng chút ấm áp đang trở lại.
“Vậy chắc là đủ rồi.”
“Anh thực sự ổn chứ?”
“Ổn mà. Thêm nữa chắc anh bị đè bẹp mất.”
Dù đùa, nhưng gương mặt Lee Sa-young thoáng chốc trở nên nghiêm trọng. Hắn nhanh chóng gỡ bớt vài lớp vải ra. Cha Eui-jae cười ngượng.
“Đùa thôi mà.”
“…”
“…Xin lỗi.”
“Đừng đùa kiểu đó nữa.”
“Nhưng thực sự nó nặng mà.”
“Tất nhiên là nặng rồi…”
Lee Sa-young xoay người, quay trở lại phía bờ biển. Nhìn bóng lưng hắn dần khuất, Cha Eui-jae lớn tiếng gọi.
“Lee Sa-young!”
“Gì nữa?”
Hắn quay đầu lại nhìn. Cha Eui-jae, dù đang chật vật với đống vải phủ trên người, vẫn cố giơ tay phải lên, vẫy nhẹ.
“Anh trở lại rồi.”
“…”
Lee Sa-young vò rối mái tóc rối bù của mình, thở dài một tiếng thật lớn, rồi chậm rãi quay người bước về phía biển trắng để kéo Mackerel lên bờ.
-----
Yoon Gaeul mở mắt.
Phía trên cô là một trần nhà kỳ lạ nhưng lại có chút quen thuộc. Sách được chất thành những chồng cao như núi giữa đống đổ nát, và những người mặc áo khoác trắng đang tất bật qua lại. Đây là trụ sở của Hội Seo-won, nằm giữa tàn tích của thế giới đã sụp đổ. Được rồi, đây là một mảnh ký ức. Ga-eul nhanh chóng thích nghi.
Gần đây, cô thường thấy những mảnh ký ức về thế giới đổ nát này.
Có phải phiên bản khác của cô muốn truyền đạt điều gì đó không? Nếu chỉ có thể giao tiếp trực tiếp thì tốt biết mấy.
Thở dài, Ga-eul bắt đầu bước đi. Cô hướng đến khu vực phòng chờ. Ngồi trên sofa là một chàng trai trẻ, trước mặt là trà và đồ ăn nhẹ nhưng chẳng hề đụng đến.
Cô hắng giọng, rồi ngồi xuống chiếc sofa đối diện anh ta, nụ cười xuất hiện trên môi cô như thể tự động.
“Chào, tôi là Yoon Ga-eul. Tôi làm việc tại Hội Seo-won, hỗ trợ Tiến sĩ Nam Woo-jin. J có nhắc đến cậu.”
“…”
Chàng trai trẻ đội chiếc mũ tối màu chỉ khẽ gật đầu, mái tóc màu xanh dương lộ ra bên dưới. Ga-eul đảo mắt. Vậy đây là khoảng thời gian J vẫn còn sống. Người này là Thợ săn? Hay chỉ là một người ngại ngùng?
May mắn thay, bản thân khác của cô đưa ra câu trả lời.
“À, J nói cậu là một Thợ săn, nhưng lại không nói tên cậu. Tôi nên gọi cậu thế nào đây?”
Gaeul đưa tay ra. Chàng trai nhìn chằm chằm vào tay cô, rồi cuối cùng cũng bắt tay.
“…Mackerel.”
Bàn tay của cậu ta lạnh đến đáng sợ.
“Gọi tôi là Mackerel.”
----
Ga-eul mở mắt lần nữa. Trần nhà trắng hiện ra trước mặt. Đó là trần nhà trong căn phòng của cô tại trụ sở của Prometheus. Ngay khi tỉnh dậy, cô nhìn quanh. May thay, Ga-young không có ở đó.
Thở phào nhẹ nhõm, Ga-eul xoa hai tay vào nhau. Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay đó vẫn còn nguyên vẹn.
‘Mackerel, phải không…’
Ga-eul đảo mắt, tự hỏi bản thân.
‘Yoon Gaeul, cậu đang cố cho tôi thấy điều gì?’
Không có câu trả lời.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.