- "Bác..."
Ngoại trừ sắc mặt Huỳnh Chí Minh đen như đít nồi ra, biểu cảm của Tô Khánh Mai và Huỳnh Thanh Tâm trông vô cùng vi diệu.
Giống kiểu kết hợp câu: "Ôi vãi" với "Tao biết ngay mà."
Ngay khi hắn tưởng núi lửa sắp phun trào, ông bỗng gằn giọng:
- "May là mày không phải con trai tao không thì hôm nay mày không sống sót ra khỏi đây." Huỳnh Chí Minh đỡ trán, thở ra một tiếng nặng nề.
Huỳnh Nam Phong ngạc nhiên:
- "Bác không xông đến vặt chân con thật ạ?"
- "Mày nghĩ mày lộ liễu như thế tao còn không phát hiện ra mày thích thằng kia sao?" Huỳnh Chí Minh trợn mắt: "Tao chưa già, đừng có nghĩ qua được mắt ông đây!"
Thực ra, người nói với ông là Tô Khánh Mai.
Lúc Huỳnh Chí Minh nghe được thằng cháu đẹp mã của mình là gay, ông suýt chút nữa đòi lao lên xe phóng về Hà Nội đánh hắn què chân. Sau một hồi khai sáng tư tưởng, nói liên mồm suốt một tuần, Huỳnh Chí Minh cũng coi như tạm chấp nhận những gì vợ mình nói.
Huỳnh Chí Minh hỏi mọi người trong nhà, ai cũng trưng bộ mặt đã biết từ lâu.
Rõ ràng, ở đây, ông là thằng quê mùa nhất...
Thậm chí Huỳnh Thanh Tâm còn đếm ra được sống lần hai người họ liếc mắt đưa tình, mấy trò ôm nhau vặt vãnh này có là gì, còn ngủ với nhau rồi cơ!
Bởi vậy, ông tức một phần là vì thằng cháu mình thích con trai, một phần là vì quê...
- "Con thích cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-sen/2654478/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.