Gió mùa hạ dù nóng đến mấy khi thổi qua con ngõ này cũng trở nên mát mẻ đến lạ. Mùi ẩm mốc lan toả trong không khí, nồng nặc vô cùng.
- "Ông Đàm Ngọc Thạch đã mất từ hai tháng trước, cháu không biết sao?"
Huỳnh Nam Phong sửng sốt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
- "Ông ấy hiện tại đang ở đâu ạ?"
Người đàn ông trung niên ngước đầu nghĩ nghĩ một hồi, đáp:
- "Ở nghĩa trang thành phố, cách đây cũng không xa lắm."
- "Lúc ông Thạch qua đời..." Huỳnh Nam Phong mím đôi môi mỏng: "Có ai ở cạnh ông ấy không?"
- "Chỉ có thằng bạn chí cốt trong cái khu ổ chuột là ta đây thôi." Người đàn ông trung niên cười ha ha: "Ít nhất ta vẫn ở cạnh ông ấy trong phút lâm chung, để ông ấy biết rằng, mình không cô đơn, không cảm thấy lạc lõng mà quay về ám cả khu thì chết dở."
Huỳnh Nam Phong cảm ơn ông, lái xe ra nghĩ trang thành phố.
Tất nhiên để có một mảnh đất an táng cho người đã chết ở thủ đô không phải chuyện dễ. Hà Nội đất chật người đông, người sống còn không đủ chỗ. Các ngôi mộ ở đây được bày bố đơn giản hơn rất nhiều, diện tích đất cũng không lớn, các ngôi mộ xếp sát nhau.
Huỳnh Nam Phong hỏi người quản lý nghĩa trang, tới trước một ngôi mộ đen xì như bao ngôi mộ khác.
Đàm Ngọc Thạch, XXXX- 2021.
Ít nhất, bốn người bọn họ đã đoàn tụ.
Huỳnh Nam Phong lau qua ngôi mộ, thắp cho ông một nén
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-sen/2654488/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.