Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, họ vào cung khi trời còn sáng, giờ ra thì sắc trời đã tối.
Triều đình không đặt giới nghiêm, trên đường phố vẫn đông đúc hàng quán, du nhân.
Hàn Giang Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại thấy sạp đèn lồng. Y nhớ tới chiếc đèn lồng cá chép đỏ Yến Phi Độ từng mua cho mình, đến giờ ngủ vẫn còn ôm lấy nó.
"Muốn ăn rượu nếp viên sao?"
Yến Phi Độ thuận theo ánh mắt y nhìn ra ngoài, thấy sạp đèn đã lướt qua, giờ là đến sạp bán đồ ăn đêm.
Chỉ là Hàn Giang Tuyết giờ nghe đến chữ "Rượu" là lòng liền chột dạ, lại nhớ tới việc tốt mình làm hôm nay.
"Không không không, ta không muốn uống rượu!"
Hàn Giang Tuyết liên tục lắc đầu, ôm chặt mèo nhỏ trong lòng!
Yến Phi Độ chống một tay lên cằm, tay áo dài mềm mại trượt xuống, để lộ một đoạn cánh tay với đường nét thon dài, rắn rỏi.
"Uống nhiều rượu sẽ hại thân, nhưng thỉnh thoảng một chút thì cũng không sao."
"Ta chỉ muốn nói là... lần sau, dù ngươi không uống say, cũng có thể hút ta."
Câu nói này của Yến Phi Độ được nói ra rất đỗi tự nhiên, giọng điệu bình thản, tựa như đang bàn luận "Câu thơ này thật hay."
Nhưng đầu óc Hàn Giang Tuyết lập tức nổ tung, bất giác lùi ra sau, sau đầu suýt chút đập vào vách xe, may nhờ Yến Phi Độ đưa tay đỡ lấy.
Yến Phi Độ với vẻ mặt vô tội: "Chuyện đó, chẳng lẽ... ngươi quên rồi?"
Hàn Giang Tuyết chỉ có thể cúi đầu, đối diện ánh mắt với mèo mướp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2777154/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.