Đêm Trung Thu, trừ Tô Hồng Liên ra, những người trong công xưởng ước mơ đều tụ họp lại, bọn họ đến khu giải trí có tiếng nhất thành phố - Hoàng Thành.
Sau khi xem buổi biểu diễn của dàn nhạc gõ do Hoành Thành đặc biệt mời đến từ Châu Âu, cả đám người bọn họ đến phòng bao, độ xa hoa trong phòng khiến Hạ Nhật cảm thấy líu lưỡi.
Từng người bọn họ đã trút đi cái vẻ non nớt thời thiếu niên, Hạ Nhật nhớ đến những người con trai ở công xưởng cũ lúc trước, lại lần nữa cảm thán thời gian trôi nhanh như nước.
Giữa chừng, Trâu Kiệt vừa đi du học về bèn vô ý hỏi:
“Hồng Liên sao lại không đến? Mông Qua, các người có phải đã chia tay rồi không?”
Mông Qua không đáp lời, cắm cúi chơi điện thoại.
“Uống rượu, uống rượu nào.” Thành Chí Cao trước giờ vẫn luôn đảm đương vài trò anh lớn rót rượu vào ly của từng người: “Hạ Nhật này, nghe nói em làm việc khá lắm.”
Hạ Nhật cười khan một tiếng, Giang Hạo Thiên tiếp lời: “Đấy đương nhiên, trước giờ tôi luôn có mắt nhìn người mà.”
Hạ Nhật thấy đau đầu, cái cậu Giang Hạo Thiên này chỉ lo cả thế giới không biết cậu ấy có ý với cô. Kế đó, mọi người bèn đem chuyện của hai người họ ra chọc ghẹo, Hạ Nhật có hơi ngượng, nên tìm lý do để chuồn ra ngoài.
Chỗ hành lang, có hai người đi tới, một người trong đó là kẻ mà Hạ Nhật rất không muốn trông thấy. Hai năm không gặp, lại đẹp hơn rồi, đôi mắt lúng liếng, phong tình vô hạn. Tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-dai-sau-tinh-yeu/1904388/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.