Cô lễ phép chào "ông nội Lâm" một cái.
Trong phòng bệnh sáng sủa sạch sẽ lúc này, ngoài ông nội Lâm cũng chỉ có mình Lâm Gia Ca.
Tiếng chào ông nội Lâm của cô đã làm phiền anh, khiến anh nhìn ra cửa theo phản xạ.
Chạm vào tầm mắt của anh, bước chân của Thời Dao khựng lại.
Còn may ông nội Lâm cũng đã nghe thấy tiếng chào của cô, một giây sau liền nói:
- Dao Dao, đến rồi à? Mau đến đây!
Thời Dao không nhìn Lâm Gia Ca nữa, cười nhìn về phía ông nội Lâm, rồi đưa những thứ đồ bổ sáng nay cô đã đi siêu thị mua cho ông.
- Dao Dao, con đã ăn sáng chưa? Chưa thì ông nội gọi điện thoại về nhà nhắn người làm mang thêm đồ ăn cho con? Gần đây con ở trường thế nào? Có ai bắt nạt con không? Nếu có thì cứ nói cho ông nội biết, học bổng ở trường của đều là do ông nội quyên tặng, ông quen rất thân với hiệu trưởng ở đó... Dao Dao, đồ ăn ở nhà ăn trong trường có ngon không? Con gầy hơn so với hồi tết một chút rồi đó, có ăn nổi không? Nếu không ông phải cho người đưa thức ăn đến mỗi ngày cho con, con nói cho ông nội biết đi, con thích ăn món Bắc Kinh hay là Tứ Xuyên? Ông nội tìm người chuyên về những món đó nấu cho con ăn!
Lâm Gia Ca ngồi trên ghế salon cách giường không xa, nghe thấy những lời như vậy, không nhịn được nhíu mày.
Hôm qua anh nhận được điện thoại nghe nói ông té xỉu, liền không thay giày đã mang dép
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-ben-em-deu-tuyet-voi/1916486/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.