Kiều Mạc Hàn nhíu mày, nhớ lại một chút."Hình như Dục Thần từng nói qua, sỡ dĩ cậu ta có thể nhận ra nhanh như vậy là vì lúc đó trên người Cố Huyên Nhi có một tín vật.""Tín vật..."Kiều Nhân Nhân hiếu kỳ hỏi:"Tín vật gì?"Kiều Mạc Hàn lắc đầu:"Anh cũng không biết, Dục Thần không nói đó là cái gì.""Thật ra không phải Lục Dục Thần cố ý không đề cập tới.Mà chính là, ban đầu, mỗi lần hỏi đến vấn đề này, Lục Dục Thần đều trầm mặc.Sau khi tìm được Cố Huyên Nhi, nhắc lại chuyện này, cậu ấy càng trở nên trầm mặc hơn.Chẳng qua, anh nhớ Dục Thần từng nói qua...Cậu ta nói..." Đột nhiên Kiều Mạc Hàn nhớ ra, nhưng khi thấy Đường Tâm Lạc, ánh mắt liền lóe lên một tia ảo não.Suýt nữa anh quên mất, phụ nữ có tính đố kỵ rất cao.Anh không thể nói chuyện "tiểu thiên sứ" cho Đường Tâm Lạc biết."Không sao, có việc gì anh cứ nói thẳng, tôi đã ổn định tinh thần rồi, sẽ không chú ý chuyện quá khứ của Dục Thần."Hôm nay Đường Tâm Lạc tới, chính là muốn biết rõ chuyện khi xưa của Dục Thần và Cố Huyên Nhi.Vì trong lòng cô, luôn có một cảm giác mãnh liệt.Giống như có tiếng nói đang thúc đẩy cô, phải làm rõ hết tất cả."Khục, Dục Thần nói, lúc đầu tìm đến Cố gia, thấy Cố gia không đối tốt với cô ta lắm."Kiều Mạc Hàn không dám nhắc tới, bạn thân từng đánh giá Cố Huyên Nhi là "tiểu thiên sứ", chỉ có thể tạm chuyển đề tài."Trái tim của cô ta không tốt, lại không được gia tộc coi trọng, nên Lục Dục Thần liền chủ động, muốn chiếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2141503/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.