Lại nói, ánh mắt của Lục Dục Thần nhìn cô, khiến cô cảm thấy tim run lên, căn bản khó có thể bỏ qua.Cô là một kẻ ngốc, mới có thể thật sự tin tưởng Lục Dục Thần không động thủ với cô trong một tuần.Nhưng mà hiển nhiên Lục Dục Thần cũng cố kỵ cảm nhận và thân thể của Đường Tâm Lạc.
Biết cô không thích ở trên xe làm cái loại sự việc này.
Chỉ là nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, hôn , xoa nhẹ vài cái.
Nhưng từ đầu tới cuối lại không có một bước xuyên Lôi Trì.Tuy là như vậy, nhưng đợi tới khi xe dừng ở bãi đỗ xe của khách sạn Thất Tinh Quân Ngự.Thân thể của Đường Tâm Lạc sớm đã không còn khí lực, cả người mềm nhũn, dựa vào trong lòng Lục Dục Thần." Lục gia, tới rồi."Mạnh Trạch rối rắm một trận, rốt cục cũng đánh bạo đi đến gõ cửa xe.Hắn trước đây luôn ngồi ở ghế lái phụ,cũng giống như lái xe, mặc dù có tấm ngăn nhưng vẫn cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại của bản thân.Sau khi xe tới khách sạn, đợi một lúc vẫn chưa thấy Lục gia có ý muốn xuống xe, hắn mới kiên trì đi lên gõ cửa.Quả nhiên, hắn vừa gõ của xe , liền nghe thấy ở vị trí ghế sau phát ra tiếng kêu ảo não, thẹn thùng của Thiếu phu nhân.Lại qua một lúc...........!cửa xe mới được Lục gia mở ra từ bên trong.Với chiều cao một mét chín trở lên, tuyệt đối mang theo lực áp bách bức người.Lục Dục Thần đen mặt từ ghế sau đi ra.Ánh mắt dừng lại trên người Mạnh Trạch, lạnh giá dường như muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2141860/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.