Cơ thể kiều diễm ở trong ngực lui lại khiến cho Lục Dục Thần đã sớm tỉnh lại bất mãn nhíu mày.
Anh đã tỉnh lại từ sớm, còn ôm cô một hồi lâu.
"Tối hôm qua đã về." Vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn gợi cảm, ngay cả khuôn mặt cũng ôn hòa hơn nhiều.
Hắn đưa tay kéo cô gái một lần nữa trở lại trong ngực mình.
"Để ôm chút nữa." Anh cực kỳ vừa lòng với cơ thể mềm mại này.
Khi chưa ôm còn tốt, đến khi ôm rồi, giống như bị nghiện, không muốn buông ra.
Đường Tâm Lạc còn tưởng rằng, tối hôm qua anh sẽ ngủ lại với Kiều Nhân Nhân...không nghĩ đến...
Người không tự chủ mềm đi một chút, cô biết, hành động của anh bây giờ chính là không muốn rời giường.
Nhưng hôm qua sau khi tạm biệt trong không vui, Đường Tâm Lạc còn tưởng rằng bọn họ sẽ bắt đầu chiến tranh lạnh.
Được rồi, như vậy cũng tốt rồi, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ít nhất so với chiến tranh lạnh còn tốt hơn.
.....
Bởi vì cái ôm rời giường này mà quan hệ của hai người họ tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất lúc ăn sáng không gian giữa hai người họ vẫn rất vui vẻ.
Anh không nói đến chuyện hai ngàn vạn, cô cũng không nói đến Kiều Nhân Nhân, giống như trong lòng rõ ràng nhưng không nói ra, hai người như không có chuyện gì ăn sáng.
"Đúng rồi." Tiễn anh đến cửa, lúc sắp lên xe bỗng nhiên anh dừng bước.
"Buổi chiều mẹ sẽ đến thăm em...Em yên tâm, bà ấy sẽ không bắt em là gì, có thể đối phó bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142527/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.