Lục Dục Thần đang hưởng thụ sự chủ động của cô.
Kết quả, cô gái này không những không "chuyên nghiệp", không biết đã chọc phải dây thần kinh xấu hổ nào, bỗng nhiên quăng anh sang một bên, dáng vẻ đau lòng.
Lục Dục Thần không hiểu nổi, quả đúng là một cô gái được nuông chiều.
Anh hiếm khi chủ động đi dỗ một người phụ nữ, thấy cô đang co rút lại ở góc giường, không nhịn được tới gần, ôm cô vào ngực.
"Sao tự nhiên lại giận?"
Cô giận dỗi, sau đó nghe được một giọng buồn buồn: "Ai dám giận Lục gia đâu chứ, dù sao mọi chuyện đều là anh quyết định, tôi chỉ là một người thấp bé thôi."
Còn không nói là giận, âm thanh này cũng sắp ngập nước rồi.
Lục Dục Thần ngược lại không giận, ôm chặt hơn, cúi đầu hôn gáy cô.
"Còn nói không giận. Mới nói xong, phải nhập vai cho tốt, sao lại gọi là Lục gia?" Anh vừa nhẹ nhàng dụ dỗ, vừa nhẹ nhàng hôn gáy cô.
Mịn màng như da trẻ sơ sinh, dưới nụ hôn của anh dần đỏ ửng lên.
Đường Tâm Lạc bị anh hôn đến mức tay chân mềm nhũn ra, so với anh kinh nghiệm dày dặn, cô chỉ là một tượng sáp.
Biết rõ anh cố tình khiêu khích mình, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có ý chí phản kháng.
Dù sao cũng không làm được gì, cô dứt khoát vùi đầu trong ngực anh, lẩm bẩm: "Không gọi là Lục gia, vậy gọi sao? Gọi Thần thiếu à?"
Thật ra trong đầu cô cũng có một ý tưởng, nhưng mà... Không dám tùy tiện nói.
Đừng cho rằng bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thoi-gian-cung-anh-trien-mien/2142621/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.